Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ồm!”, Dương Hạo ghi nhớ những lời này trong lòng, sau đó phất tay một cái, mười nghìn tinh thạch Thuần Dương xuất hiện trong cái rãnh.
“Rầm!”, toàn bộ thông đạo trở nên sáng chói, ánh sáng chói mắt bao trùm lấy Dương Hạo và đám người Tô Nhã.
“Vụt!”, sau đó một lực nuốt chửng đáng kinh ngạc xuất hiện, hút Dương Hạo và những người khác vào trong thông đạo, và họ đang băng qua thông đạo vô tận với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Bên ngoài thông đạo, Dương Minh Huy khẽ mỉm cười nhìn Dương Hạo và những người khác biến mất.
Lão tự nói với chính mình: “Tiểu tử, quận thành, Vương Thành, Châu Thành gì đó, đã không còn cơ hội lịch luyện với cháu nữa. Cháu đã bước ra được từ vạn cổ mộ huyệt thì nên đến tâm giới va chạm một chút. Ở đó mới là nơi tiếp xúc với nhiều thế giới khác nhau. Thành Vương và Thành Đế mới chính là thiên hạ của cháu”.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thời gian trôi qua, Dương Hạo hoàn toàn không thể tính được mình đã di chuyển trong thông đạo bao nhiêu thời gian. Y chỉ có một cảm giác, đó là rất khó chịu. Loại cảm giác mất kiểm soát này đối với bất kỳ ai mà nói đều rất bí bách.
“Bụp!”, cuối cùng sau mấy tháng, Dương Hạo, Tô Nhã còn có đám người Đỗ Diệu cuối cùng cũng bị ném ra khỏi thông đạo, xuất hiện trong một đại điện rộng lớn.
“Phù!”, khi chân chạm đất, Dương Hạo mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y nhanh chóng đánh giá bốn xung quanh, phát hiện ở đây không có bất kỳ bóng người nào cả, cánh cửa rộng trước mặt đang mở ra, linh lực kinh thiên động địa dâng trào, không ngừng lao về phía họ.
“Đây là”, sắc mặt y lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, trong luồng linh khí thiên đại đó, y cảm nhận được một luồng khí đạo pháp thuần túy.
“Khí thiên địa hòa lẫn với khí đạo pháp, chẳng trách ở đây có nhiều cường giả như vậy, đúng như lời ông nội nói. Ở nơi như vậy, nếu như tu luyện không tới, vậy thì là phế vật”, Dương Hạo nói.
Xoay người lại, y hỏi Tô Nhã: “Tỷ không sao chứ?”
Đối với sự quan tâm của Dương Hạo, Tô Nhã rất tận hưởng, vui vẻ lắc đầu, sau đó chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Dương Hạo.
“Mấy người các ngươi cũng không sao chứ?”, Dương Hạo nhìn Chu Dật, Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung, hỏi.
Ba người đều lắc đầu, tỏ ý không sao.
“Đi! Ra ngoài xem”, Dương Hạo nhìn cánh cửa lớn, bước nhanh ra bên ngoài. Nói thực lòng, trong lòng y rất tò mò, nơi đây rốt cuộc là một nơi như thế nào.
“Linh khí thiên địa nồng quá. Không đúng, còn có khí đạo pháp trộn lẫn bên trong. Nơi này đúng là thiên đường cho tu giả mà”, Đỗ Diệu kinh ngạc nói.
Thủy Linh Lung gật đầu, nói: “Đúng vậy. Môi trường tu luyện ở đây tốt hơn chỗ trước đây của chúng ta vô số lần. Nhưng mà ta lo lắng, nếu gặp phải đối thủ ở đây e là cũng mạnh hơn trước nhiều”.
“Không phải e là, mà là chắc chắn”, Chu Dật lạnh lùng, nói: “Có môi trường như thế này mà còn không tu luyện được, vậy thì khác gì phế vật?”
Dương Hạo đi ở phía trước không khỏi nở nụ cười. Suy nghĩ của tên này giống với mình. Có lẽ trong lòng ai cũng nghĩ như vậy.