Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiếm Đạo Tông, một tông môn nổi tiếng với kiếm tu. Bên trong Kiếm Đạo Tông, tất cả các đệ tử đều là những kiếm tu, đều có tài kiếm thuật rất cao, và ở thành Phiêu Tuyết Vương, nó xếp hạng đầu tiên.
Thiên Ấn Tông đã phát triển hơn hàng chục nghìn năm. Người ta nói rằng người tạo ra nó là một vị Thiên Quân cao đẳng, người đã tồn tại hàng chục nghìn năm trước. Bây giờ, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nếu còn sống, thì đang ở cảnh giới đáng sợ nào chứ.
Hai tông môn mạnh hơn Dương Thị. Cũng may nền tảng của nhà họ Dương không hề yếu, hơn nữa lão tổ nhà họ Dương Dương Triển luôn thường trực nên hai tông môn lớn không có cơ hội ra tay với nhà họ Dương.
"Cuồng Nhân, không có bằng chứng, chúng ta không thể xác định được đó là ai. Nếu các người hấp tấp tìm đến đối phương, rất có thể sẽ khiêu khích cả Kiếm Đạo Tông và Thiên Ấn Tông cùng một lúc. Dương Thị của chúng ta sẽ không thể chống lại được sự liên thủ của họ”, Dương Hoắc nhíu mày nói.
"Hừ! Ta không tin bọn họ không để lại manh mối gì”.
Dương Cuồng Nhân hừ lạnh, trong lòng cảm thấy rất uất ức. Nhưng mà Dương Hoắc nói không sai, nếu tự tìm đến người ta, rất có thể sẽ chịu thiệt. Dù liều lĩnh nhưng hắn không hề ngu ngốc.
Dương Hạo nghe rõ toàn bộ câu chuyện, không khỏi nói: "Các ông không thể dẫn đội một lần sao? Ta nghĩ Thiên Quân muốn rời đi, tu giả bình thường có lẽ cũng không ngăn cản được. Cho dù đối phương có là Thiên Quân trung đẳng thì cũng có thể cầm cự được một lúc".
Dương Hoắc cười khổ nói: "Chúng ta đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bọn ta trốn vào đội ngũ, thì sóng yên biển lặng, cũng không có người nào công kích”.
Nghe vậy, Dương Hạo cũng nhíu mày. Nếu là như vậy, thì rõ ràng bên kia nhất định là cố ý nhắm vào Dương Thị.
“Haha!”, Dương Hoắc nhìn Dương Hạo đột nhiên bật cười.
"Haha! Dương Hạo, có vẻ như lần này cậu muốn đi một chuyến”, đôi mắt Dương Quan tràn đầy tia sáng, ông ta lập tức hiểu ý tứ trong điệu cười của Dương Hoắc.
“Ta đi?”, Dương Hạo không khỏi hơi hơi ngưng tụ. Quả thực, theo miêu tả của Dương Hoắc, bọn hắn quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất.
“Có ích lợi gì không?”, y suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi lợi ích. Nếu không có lợi lộc gì thì y cũng chẳng buồn đi làm loại chuyện đó làm gì.
"Nếu cậu có thể tra ra đối phương, ta sẽ ghi công cho cậu. Tất cả tài nguyên mà đội lần này mang về đều thuộc về mạch ở thành Thanh Viễn của cậu, thế nào?”, Dương Hoắc cười nói.
Dương Hạo gật đầu nói: "Như vậy còn tạm được”.
Dương Hoắc: "Nếu cậu đã đồng ý, thì ngày kia lên đường! Tài nguyên đến từ khoảng mạch Tuyết Sơn, khoảng cách cũng không gần. Trên đường đi làm phiền cậu rồi”.