Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Hạo liếc nhìn đám người, sau đó hai tay xòe ra, trên tay là một khối ngọc bích màu đen. Viên ngọc bích màu đen này là con dấu ấn mực do Dương Triển tặng cho y.
"Dấu ấn mực của Dương Thị!"
"Đó là dấu ấn mực!"
“Lão tổ lại chọn ra người điều hành quy tắc gia tộc rồi à?”… tiếng thảo luận lần lượt vang lên, không ít đệ tử của Dương Thị kinh ngạc nhìn về phía Dương Hạo.
“Ta, Dương Hạo, đã bắt đầu quản lý quy tắc của Dương Thị từ tháng 1. Đồng thời, lý do ta đến đây là lệnh của tiền bối Dương Hoắc”, Dương Hạo nói.
"Là Dương Hoắc tiền bối!"
“Phù!”, thanh niên đứng đầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cau mày nhìn Dương Hạo, trong mắt có chút nghi hoặc.
Anh ta nói: "Một tháng trước, tiền bối Dương Hoắc có gửi tin nhắn cho ta, nói rằng lần này có một cảnh giới Linh Kiếp bước bốn tên là Dương Hạo sẽ tới hộ vệ đội tài nguyên chúng ta”.
Thật ra mà nói, trong lòng Dương Khắc vẫn có chút không phục. Cũng là cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, anh ta chính là thủ lĩnh đội này. Nhưng không thể hiểu được, một chàng trai có cùng cảnh giới với anh ta đã đến và trực tiếp thay thế vị trí của anh ta.
Một điểm nữa là Dương Hạo đã có con ấn mực. Phải biết rằng trước đó, đảm nhiệm con ấn mực này là tiền bối Thiên Quân Dương Cuồng Nhân đáng sợ.
“Người anh em Dương Hạo đã tới rồi, chúng ta đi thôi!”, Dương Khắc nói rồi phất tay, đột nhiên có hơn 30 cảnh giới Linh Kiếp bước bốn và hơn 60 cảnh giới Linh Kiếp bước hai hoặc bước ba tập hợp lại, tạo thành một đội mạnh hơn.
Dương Hạo tất nhiên cảm thấy Dương Khắc có chút không hài lòng, cũng không thèm quan tâm. Gật đầu nói: "Ngươi dẫn đường, ta không quan tâm gì nhiều đâu, chỉ cần hòa vào trong đám đông là được”.
“Được”, những lời này khiến Dương Khắc cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Một đám người hùng hổ bước ra khỏi động khoáng mạch, sau đó lần lượt phóng lên trời, lao thẳng về hướng Dương Thị.
Trong thời gian một tháng, nửa tháng đầu tiên gần như không có gì nguy hiểm. Tuy nhiên, sau khi bước ra khỏi khu vực được bao phủ bởi những đỉnh núi phủ đầy tuyết, bốn phía liền tỏa ra khí tức kì lạ.
Lông mày Dương Khắc trở nên ngưng trọng, anh ta cảm giác xung quanh có không dưới mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Và hiển nhiên, thực lực của đối phương mạnh hơn, bởi vì anh ta hoàn toàn không tìm được vị trí đích thực của họ.
“Thật thú vị”, khóe miệng Dương Hạo nở nụ cười, tia lạnh lẽo trong mắt chợt lóe lên.