Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông trung niên nhìn Dương Triển nói: “Lão già Xích Hiệt này, nhìn thấy ta như nhìn thấy quỷ vậy. Thực lòng mà nói, ta cũng không thể thực sự giết được lão”.
Dương Triển không khỏi lắc đầu, cười nói: “Chiết Vũ huynh, huynh coi trọng Xích Hiệt quá rồi đấy. Năm đó khi Thành Đế Tam Kiếp bị uy hiếp, lão ta chạy nhanh hơn bất kỳ ai. Chỉ là thực lực của lão già này rất mạnh, kỹ năng chạy trốn cũng rất lợi hại. Vì vậy Đại Đế Tam Kiếp mới giữ lão ta lại. Nếu không chỉ e là lão ta đã chết từ rất lâu rồi”.
Thích Chiết Vũ, một tán tu ở Thành Đế Tam Kiếp. Đừng chỉ thấy lão là một tán tu, cho dù là Đại Đế Tam Kiếp cùng phải vô cùng khách khí với lão.
Cảnh giới của Thích Chiết Vũ không hề cao, chỉ là Thiên Quân thất trọng, nhưng lão nắm giữ một thứ, đến cả Đại Đế cũng phải nịnh bợ lão.
“Chiết Vũ huynh, còn hai mươi năm nữa là Thành Đế thịnh hội rồi. Vị trí của Dương Thị, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi”, Dương Triển nói.
Thích Chiết Vũ gật đầu, cười nói: “Dương Hạo đó ta cũng từng tìm hiểu. Không giấu gì đệ, không ít Thiên Quân trong Thành Đế đều đang nghe ngóng về tên nhóc đó. Đến cả Đại Đế Tam Kiếp cũng từng nhắc về hắn”.
“Chính là tên nhóc đó. Chỉ là hơi đáng tiếc, tên nhóc này đã ra ngoài bảy năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay về. Nếu không ta có thể cho Chiết Vũ huynh xem, hắn quả thực là rất xuất sắc”, Dương Triển nói.
“Thôi bỏ đi! Nếu đã vậy thì có nghĩa là ta và cậu ta không có duyên rồi”, Thích Chiết Vũ xua tay, nói: “Nếu Xích Hiệt đã cút rồi, vậy thì ta có nên lĩnh ngộ một chút thứ đó?”
“Ha ha! Đó là điều đương nhiên”, Dương Triển cười lớn, sau đó cùng với Thích Chiết Vũ quay về nơi bí ẩn để ‘giày vò’ bảo vật thần bí đó.
Chuyện xảy ra ở Dương Thị rất nhanh đã truyền ra ngoài. Xích Hiệt của Thiên Ấn tông, xác định đã trở thành một trò cười.
Mặc dù trong lòng rất hận nhưng lại không có bất kỳ cách gì. Bị Thích Chiết Vũ cản đường thì không nói, đến cả Đại Đế Tam Kiếp cùng triệu tập lão ta, ra lệnh cho lão ta không được phép tới Dương Thị gây rắc rối nữa. Nếu không, giết.
Nếu như đối với Thiên Quân, Xích Hiệt cho dù là với Thiên Quân viên mãn thì vẫn có thể chạy thoát thân một cách hoàn hảo. Nhưng với Đại Đế thì khác, Đại Đế ra tay, Xích Hiệt lão ta cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ có con đường chết.
…
Biển hủy diệt, thế giới nước sâu, Dương Hạo lĩnh ngộ kiếm đạo, hồi phục lực tâm thần đã tới năm thứ tám.
Một ngày nọ, năng lượng cuồng bạo đang gào rít bên ngoài bỗng nhiên im bặt, không gian không còn bị nghiền nát, sấm sét cuồng bạo biến mất, chỉ còn lại một tia chớp nhấp nháy.