Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cho dù thế nào, ít nhất thì không phải không có cơ hội”, trong lòng y nói, nhanh chóng tiếp cận tinh thạch cho đến khi khoảng cách trong tầm tay.
Duỗi tay phải ra, trong mắt lóe lên tia sáng kiên định, sau đó mạnh mẽ bắn ra, chộp lấy một viên tinh thạch to bằng nắm tay từ trên cao xuống.
“Ồm!”, ngay khi tinh thạch nằm trong tay, xung quanh lập tức nổ ra làn sóng dữ dội, những tia sấm sét và không gian nghiền nát lập tức điên cuồng bùng phát.
“Quả nhiên là đánh thức nó!”, Dương Hạo không dám sơ ý, y lại nhanh chóng vươn tay, bắt lấy sáu viên tinh thạch, sau đó xoay người lao nhanh về phía hang động.
“Bùm! Bùm! Bùm!”, tiếng nổ vang lên không ngừng, toàn bộ không gian bên trong người con dã thú đều nổ tung.
Dường như hành động của Dương Hạo đã chọc giận con thú khổng lồ, từng trận khí lưu đáng sợ nổ ra bên trong nó, làm rung chuyển cả không gian xung quanh.
“Ầm ầm!”, sau lưng xuất hiện lực nghiền nát không gian, Dương Hạo cảm nhận được năng lượng đáng sợ, lập tức tăng tốc độ lên cực hạn.
Nhưng cho dù như vậy, sau lưng vẫn phải chịu một đòn công kích đáng sợ. Đợi đến khi y lao vào bên trong hang động mới phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái mét.
Lúc này, máu thịt sau lưng y trộn lẫn vào nhau. Không chỉ vậy, nội tạng cũng nát tan tành. Cũng may y luôn bảo vệ chặt chẽ tử phủ và trái tim của mình nên mới không bị năng lượng này công kích.
“Nguy hiểm quá!”, y thở dài một hơi, lực đại đạo dâng trào, bắt đầu hồi phục vết thương trên cơ thể.
Tuy nhiên điều khiến y kinh ngạc đó là vết thương do không gian nghiền nát kia gây ra đáng sợ hơn nhiều so với vết thương mà bình thường y từng chịu. Cho dù dùng lực đại đạo để khôi phục, tốc độ cũng rất chậm.
“Sao có thể được? Nếu muốn hồi phục toàn bộ, e là phải cần thời gian một năm mất”, Dương Hạo trợn trừng hai mắt, kinh ngạc nói: “Nếu là trước đây, vết thương trên da thịt này mình hoàn toàn có thể dễ dàng hồi phục. Không gian nghiền nát kia rốt cuộc là năng lượng gì, sao lại khủng khiếp đến vậy?”
Nhưng mà cũng may là y đã về được đến đây. Vừa nãy mà chậm một tí e là y đã thần hồn tiêu tán, hóa thành hư vô rồi.
Sau khi ổn định lại chấn động trong lòng, Dương Hạo bắt đầu hồi phục vết thương. Trong tay cầm một viên tinh thạch năng lượng tâm thần, y bắt đầu hút hết toàn bộ năng lượng trong đó.
“Ồm!”, cùng với sự hồi phục, tâm thần bắt đầu dần khôi phục.
Chỉ sau bảy ngày ngắn ngủi, tâm thần của y đã hồi phục khoảng 40%, trong tám năm trước đó, y chỉ hồi phục được từ 20% đến 30% trong không gian này.