Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên thế gian luôn tồn tại một thứ gọi là “cầu mà không được.”
Trầm Nguyệt yêu thầm nhị sư huynh Hàn Hành nhiều năm, sớm tối cùng luận đạo cùng học kiếm, cứ tưởng không gì tách rời nổi bọn họ. Nào ngờ có một ngày, Hàn Hành bày tỏ yêu thích ngũ sư muội, rồi kết duyên cùng nàng, hoàn toàn không hay biết gì cho tình cảm của Trầm Nguyệt. Trầm Nguyệt thân là tiên chủ của Linh Tiên Môn, đứng trên vạn người, lại không có nổi trái tim của một người, chẳng khác nào trò cười.
Trên thế gian cũng tồn tại một thứ gọi là “sai lầm khó sửa.”
Trầm Nguyệt đến đỉnh Thi Phong để giết Tu Di, lại hoang đường bị y nhìn thấu tâm can và nảy sinh quan hệ xác thịt với y. Hắn không giết được Tu Di đã đành, còn khiến bản thân sa đọa, không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Và…trên thế gian càng tồn tại một thứ gọi là “cám dỗ khó cưỡng lại.”
Tu Di thả Trầm Nguyệt đi, nhưng tâm của hắn bị ma xui quỷ khiến vẫn còn lưu lại đỉnh Thi Phong. Hắn về Linh Tiên Môn mà đêm đêm vẫn nhớ lại từng lời nói, từng cái va chạm của Tu Di. Hắn không muốn, cũng không nguyện ý, nhưng cơ thể rạo rực như có lửa đốt, đều kết thúc bằng việc tự mình giải tỏa, mà vẫn không sao thỏa mãn nổi.
Vào một ngày, Trầm Nguyệt nghe được tin ngũ sư muội có hỉ sự, Hàn Hành vui mừng đến nỗi chạy khắp nơi trong Linh Tiên Môn thông báo với mọi người y gặp. Nội tâm hắn đau đớn cùng cực, thèm khát được xoa dịu dù chỉ là nhất thời. Vậy nên, hắn âm thầm tìm đến đỉnh Thi Phong trong sự hoang mang, xen lẫn với dằn vặt, lo âu, hổ thẹn, thậm chí cả ham muốn. Hắn vào lại hang động xưa, nơi có trận pháp của Tu Di, bất ngờ thấy Tu Di ngồi xếp bằng trên tảng đá, chống một tay quan sát hắn thật cẩn thận. Vẻ mặt y rất an nhiên, giống như biết trước thế nào thì hắn cũng phải tới.
“Lại đây!” Tu Di khẽ gọi.
Trầm Nguyệt phân vân, định bước bỗng rụt chân lại.
Tu Di cười: “Cơ thể ngươi ta đều đã chạm qua, còn cố gắng giữ cái tiết liệt đó làm gì? Phía dưới có chịu nổi không? Phải chăng đang rất cần được nam nhân khuấy đảo lên?”
Trầm Nguyệt run run, yết hầu co giật. Ánh mắt Tu Di quét lên người hắn mang theo ma lực rất mạnh, khiến hắn nhắm chặt mắt, cắn chặt răng mà bước tới.
Tu Di cởi dây thắt lưng của hắn. Hắn không phản ứng gì. Tu Di được thể đem toàn bộ y phục hắn trút xuống. Một cơ thể lõa lồ e thẹn bị tầm mắt y gắt gao dán chặt.
Trầm Nguyệt tự ôm một tay, hai chân có chiều hướng khép chặt lại. Tu Di không nương tình luồn tay vào giữa tách rộng ra, thẳng thừng đem ngón tay đi vào: “Không cần phải xấu hổ. Dục vọng là thứ mà ai ai cũng có.”
Tu Di nắm tay hắn kéo sát hơn, vừa móc mạnh bên dưới vừa ngửi hương thơm từ trên da thịt hắn toát ra.
“Tại sao phải đi ngược lại với dục vọng? Ngươi có quyền tận hưởng nó kia mà. Ta sẽ khiến ngươi triệt để thỏa mãn, chỉ hận không thể biết tới thứ lạc thú này sớm hơn.”
Trầm Nguyệt bị giọng nói của y làm cho mê muội, chấp nhận buông xuôi chính mình, chỉ mong có thể vơi bớt phần nào đau khổ và sự trống vắng mà Hàn Hành để lại cho hắn. Tu Di là kẻ giả dối, hay là tên sở khanh thích chơi đùa rồi bỏ cũng không sao. Hắn chỉ cần khoảnh khắc này, không cầu mong tha thiết gì đến tương lai.
Tu Di ngậm đầu nhũ hắn cắn cho sưng to lên. Trầm Nguyệt bắt đầu đứng không vững, toàn bộ trọng tâm ngã nhào lên vai Tu Di. Tu Di thuận thế đem đầu nhũ kia nút lấy ráo riết, như đang cố nặn ra một dòng chất lòng nào đó. Dĩ nhiên, đôi tay của y vẫn rất chăm chỉ khám phá bên dưới, sớm đã điểm vào huyệt vị chí mạng của Trầm Nguyệt.
“Ư…a…a…chậm chút…”
Tu Di rút tay ra, dịch nhờn chảy men theo kẽ tay nhỏ xuống y phục y: “Nhìn xem, ngươi gấp tới mức này mà còn sỉ diện làm gì? Có phải đã tự mình giải tỏa khi không có ta?”
Trầm Nguyệt cắn răng. Chuyện xấu hổ như vậy làm sao hắn dám thú nhận?
“Được mà, ngươi có thể không nói, nhưng chúng ta dừng ở đây vậy.”
Trầm Nguyệt vội vàng nắm tay Tu Di, vừa xấu hổ vừa không muốn y dừng lại, cõi lòng mâu thuẫn.
“Ngươi từng chạm vào nơi nào, thì giờ chạm lại một lần cho ta xem, nếu không, ta cái gì cũng không làm nữa.”
Trầm Nguyệt giật khóe mắt, buông tay Tu Di. Hắn biết Tu Di không hề đùa. Ánh mắt y rất háo hức chờ xem hắn sẽ trở thành trò hề thế nào. Hắn rụt rè đưa hai tay xuống hạ thân, nhưng dù đấu tranh tư tưởng thế nào cũng không thể làm nổi chuyện này trước mặt người khác. Tu Di mất kiên nhẫn, tự nhiên không muốn xem nữa, kéo hắn ngồi lên đùi y, phàn nàn:
“Chậm chạp. Ta trực tiếp vào còn nhanh hơn.”
Tu Di giữ eo nhấn người hắn xuống phân thân cương lên. Trầm Nguyệt mở rộng cánh môi xinh đẹp, hàm răng trắng ngà lộ ra, vô tình dụ hoặc Tu Di đưa lưỡi vào trong. Hai nơi tiếp xúc cứ mãnh liệt va chạm, mà Tu Di ngày càng cố tình cắm rút hung ác hơn trước. Trầm Nguyệt mờ mắt vì hoang dại: “A a a…sâu quá…ngươi đâm đến nơi sâu nhất…của ta rồi…”
Tu Di nút nút mấy cái trên cổ Trầm Nguyệt, lúc này mới nhớ đến đầu nhũ vẫn đang cô đơn, hạ lưỡi liếm láp thêm vài lần nữa. Trầm Nguyệt ưỡn cong người: “A…mạnh hơn…ta ngứa…”
“Ngươi đúng là tham lam! Bên trên bên dưới đều cần ta, ta biết phải phục vụ thế nào hử?”
Trầm Nguyệt ôm đầu Tu Di kéo ghì vô đầu nhũ. Hành động này chẳng khác nào mời mọc nam nhân thêm ngược đãi chính mình, bất quá hắn thực sự ngứa ngáy không chịu nổi. Tu Di vì sự uốn éo của Trầm Nguyệt mà càng thêm cứng, cứng đến sắp nổ tung: “Đúng là một cơ thể tốt, cứ như ngươi được sinh ra là vì nam nhân, chỉ dành cho nam nhân thỏa mãn dục vọng vậy.”
Trầm Nguyệt mặt nóng tai đỏ, lớn tiếng trách hờn: “Ngươi không được nói!”
“Bên dưới cắn ta đến không tách rời nổi mà bên trên còn đạo mạo khí thế làm gì?” Tu Di đánh vào mông y, khiêu khích: “Chi bằng nói ngươi đang có bao nhiêu sung sướng còn thực tế hơn. Có phải sướng đến muốn chết đi sống lại không?”
“Ta…không…á…a…”
“Ngươi nghe cho kỹ đi, âm thanh của huyệt động ngươi đang ôm ấp côn th*t ta. Còn dám bảo không sung sướng sao? Thế ngươi lắc hông mạnh vậy để làm gì?”
Quả thật, âm thanh banh banh nhớp nháp không ngừng vang lên. Trầm Nguyệt càng nghe càng khó kiềm chế, khắp người như sét đánh, nhộn nhạo không yên. Nói trắng ra là hắn càng thêm hứng tình, càng muốn bị bạo ngược.
“Cho ta…cho ta nhiều hơn nữa…”
Tu Di hài lòng: “Thành thật từ sớm có phải hơn không? Ta rất thích thoả mãn người thành thật.”
Tu Di phóng thích vào người Trầm Nguyệt nhưng vẫn không hạ xuống. Y lập tức ôm Trầm Nguyệt đứng lên, thả bên bờ thác, kéo khuôn mặt hắn soi trên mặt nước: “Có thấy không? Bộ dáng của ngươi hiện tại chính là không có ta không được. Ngoài ta ra, ai sẽ lấp đầy nổi chiếc lỗ khao khát này của ngươi hử? Ngươi cũng không muốn để người khác biết tiên chủ của Linh Tiên Môn thèm khát nam nhân đến mức cầu luỵ bất cứ ai phải không? Ngoan ngoãn nghe lời ta, thành thật một chút mà dạng chân ra, muốn có bao nhiêu thống khoái ta đều sẵn sàng cấp cho ngươi.”
Trầm Nguyệt lấy tay che mặt. Có lẽ thật như Tu Di nói, hắn nếm trải qua mùi vị bị nam nhân cưỡng bức một lần liền không tự chủ được muốn có thêm những lần sau nữa. Bằng không, sao hắn lại tình nguyện sa đoạ trước ma tôn như y? Rõ biết lập trường của bọn họ đối lập hoàn toàn, rõ biết y chỉ muốn chơi đùa với hắn, hắn vẫn mặc kệ tất cả như thiêu thân sa vào lửa. Hắn đam mê nhục dục, cam nguyện chết trong lạc thú còn hơn đối diện với hiện thực tàn khốc là Hàn Hành đã bỏ rơi hắn.
“Giết ta…a…cầu ngươi dùng thứ ấy mà giết ta.”
”Thành thật là tốt. Ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Tu Di rút cự vật ra, rồi lại đâm chuẩn vào, một phát đến thẳng nơi sâu nhất trong người Trầm Nguyệt. Trầm Nguyệt thét lên, ngã rạp xuống đất: “Thật sâu…a…sâu đến trực tràng của ta rồi.”
Tu Di vừa đâm vừa xoa đứa trẻ đầm đầy dịch thể của hắn: “Thích chết đi được phải không? Ta cũng rất thích nha. Huyệt động mềm ướt thế này chẳng hề thua kém gì nữ nhân. Nếu nhị sư huynh ngươi mà biết, còn hận không lập tức đem ngươi ra thượng sao?”
Trầm Nguyệt nhớ lại ngũ sư muội của hắn, uất ức sa nước mắt: “Ta dù sao…a…vẫn không phải nữ nhân, không thể vì nam nhân…sinh ra hài tử.”
“Đáng thương vậy sao? Ma giới bọn ta vừa hay có loại thuốc có thể khiến nam nhân mang thai được. Có muốn ta tặng cho ngươi một viên để thử cùng nhị sư huynh ngươi không?” Tu Di bật cười hả hê, hoàn toàn không hiểu chút gì cho nỗi đau của Trầm Nguyệt, ngược lại còn thấy chơi rất vui.
“Cái mà ta cần…” Giọng nói của Trầm Nguyệt trở nên xót xa cực độ, như thể nước mắt cũng đã thấm vào tận cổ họng hắn, nên mỗi chữ thốt ra khó nhọc vô cùng: “là một người giữa thiên hạ này thật lòng…thật dạ yêu ta, không phải một kẻ ở bên ta…vì trách nhiệm.”
“Ngươi rắc rối thật.” Tu Di không hiểu được đạo lý phức tạp, y cũng không muốn hiểu. Y chỉ thích nhục dục mà thôi, những chuyện khác chẳng có hứng thú xen vào.
Trầm Nguyệt nhắm chặt mắt, hắn cũng không cần Tu Di hiểu. Cho dù hiểu, y cũng đâu phải là người có thể thật lòng thật dạ với hắn. Hắn bỗng dưng hiếu kỳ: “Ma tôn, có lẽ ngươi chưa từng yêu ai phải không?”
Tu Di thúc mạnh hơn làm Trầm Nguyệt tắt tiếng. Hắn nói quá nhiều nên bắt đầu khiến y bực bội. Y lạnh lùng đáp: “Ta ghét nhất mấy chuyện tình cảm phiền phức. Đừng có nhắc đến làm ta mất hứng.”
Trầm Nguyệt lạnh lòng. Hắn đúng là kẻ ngốc. Ma tôn thì đương nhiên sẽ không có tình cảm. Đầu óc hắn rốt cuộc là trông mong điều gì mà lại đi nói chuyện vô nghĩa này với y?