Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú
  3. Chương 3
Trước /3 Sau

Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe tin "PD Thẩm sắp đến", hầu hết mọi người có mặt tại hiện trường đều chấn động.

Thẩm Phong, đỉnh lưu trong các đỉnh lưu, không ngoa khi nói fan của một mình anh ta so với tất cả các thực tập sinh cộng lại còn nhiều hơn, trong buổi công diễn ngày hôm qua, khu vực khán giả về cơ bản tràn ngập tấm biển cổ động chữ "Phong", khi tên của anh được hét lên không khỏi khiến các tuyển thủ cảm thấy tự ti và lạc lõng.

Hơn nữa, Thẩm Phong không chỉ nổi tiếng mà còn là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ với các tác phẩm giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, mỗi khi anh ấy phát hành album, người hâm mộ phải tranh giành cả với người qua đường. Không cẩn thận là hết mất rồi, chỉ còn biết lên Weibo khóc lóc "Cầu xin người qua đường dừng lại, người làm fan này trong lòng rất đau đớn!"

Chính cái tên Thẩm Phong này, cho dù đó chỉ là một mối quan hệ tình cờ, vài câu nói của anh ấy, những gì rò rỉ qua kẽ tay cũng đủ để người ta thích thú không dứt.

Là một đỉnh lưu hàng đầu, đương nhiên lịch trình rất dày đặc, Thẩm Phong mặc dù là PD của "Idol Live 101" nhưng anh ấy thường chỉ xuất hiện hướng dẫn trong các buổi tổng duyệt và sân khấu chính thức, rất hiếm khi có mặt riêng tư như thế này, khi các thí sinh nghe thấy thông báo anh ấy đang đến, đôi mắt của họ ngay lập tức mở to.

Ngoại trừ Lê Kiều.

Với tư cách là bia đỡ đạn số một được viết trong tựa đề của cuốn sách, Lê Kiều tất nhiên không đủ hứng thú trở thành một chú hề cả ngày nhảy nhót chiến đấu rồi nhận về kết cục thất bại. Cậu cũng là một chướng ngại quan trọng trên con đường tình cảm của hai nhân vật chính mà.

Nguyên chủ cùng nhân vật chính công, chính là Thẩm Phong, gia đình môn đăng hộ đối, từ nhỏ đã có tình cảm bén rễ sâu đậm với công chính, lì lợm la liếm, mà vị tổ mẫu công chính kính trọng nhất cũng có cảm tình với nguyên chủ, nói bọn họ là "Thiên định chi duyên" vì vậy cưỡng ép vai chính công đính hôn.

Nhân vật công chính đương nhiên không cam lòng, nhưng bà của anh ấy đã già, sức khỏe ngày càng sa sút, những năm gần đây bà vẫn cho rằng thuốc tây không có tác dụng, thời gian không còn nhiều, cũng không muốn đấu với bà nữa.

Nhưng pháo hôi trong tình yêu lại như một liếm cẩu yêu đến hèn mọn, đề nghị không đính hôn, hai người có thể thử yêu trước.

Đối mặt với áp lực từ bà ngoại, nhân vật chính công miễn cưỡng chấp nhận đề nghị lùi một bước này, trở thành vợ chồng ngầm với nguyên chủ.

Nhưng hai người được gọi là người yêu này, ngoại trừ mỗi tháng đi ăn ngoài một lần, thậm chí còn chưa từng nắm tay chứ đừng nói là hôn và lêm giường. Nguyên chủ vô tình nhìn thấy "Idol Live 101" có tiếp xúc với Thẩm Phong, muốn có nhiều thêm cơ hội kết thân nên đã nhờ mối quan hệ, gia nhập một công ty giải trí, đồng thời tham gia chương trình chỉ sau một tháng thực tập.

Kết quả nguyên chủ càng bám chặt, nhân vật chính công càng chọc tức hắn, dần dần hắn cũng phát hiện thụ chính vô tội luôn bị nguyên chủ chọc giận. Càng nhìn thấy những điểm sáng trên người thụ chính anh ta càng tránh xa nguyên chủ.

Sau khi nguyên chủ thân bại danh liệt, công chính liền quay sang đá anh ta và trở về bên thụ chính.

Lê Kiều vẫn nhớ câu thoại kinh điển của anh ta: "Tôi không biết tình yêu đích thực là như thế nào cho đến khi tôi gặp được em(ám chỉ nhân vật chính thụ)!"

"Nhiệm vụ ở đây không bao gồm dòng tình yêu phải không?" Lê Kiều uể oải hỏi hệ thống, thậm chí nghĩ còn không muốn nghĩ.

"Ừ!" Hệ thống kích động vẫy đuôi, "Chỉ cần cậu áp chế nhân vật chính, cuối cùng có thể ra mắt C vị thôi!"

"Hừ, hắn ta không thích tao, tao cũng mặc kệ." Lê Kiều cười khẩy, "Chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, điều đầu tiên tao làm là đá hắn ta."

Hệ thống tâng bốc: "Chủ nhân tuyệt vời! Chủ nhân thật uy vũ!!"

"Đạo diễn, PD!" hai người lãnh đạo trong phòng này đang cùng nhau tiến tới, mọi người ở phòng khác nhìn thấy đạo diễn và nhóm của ông ta, vội vàng chạy lại, lễ phép chào hỏi.

"Có chuyện gì vậy?" đạo diễn hỏi.

"Đang sảy ra chút mâu thuẫn.” Người hợp tác với Hùng Cao Trác vội vàng trả lời sau khi nhận được ánh mắt của Hùng Cao Trác, vừa cười xin lỗi vừa đưa tay về phía camera “Cái gì, đạo diễn, PD, loại chuyện này mà đem phát sóng trực tiếp sao? Không tốt cho chương trình đâu? Chúng ta hãy tắt máy quay trước đi! chờ thông báo sau."

Đạo diễn vừa tới cũng không rõ ràng tình huống lắm, bình thường mà nói nếu sảy ra việc này, tắt phát sóng trực tiếp sau đó bí mật giải quyết mới là biện pháp tối ưu nhất, ông liếc nhìn tay người kia không nói gì.

“Không được!” Hệ thống trở nên nóng nảy “Ký chủ vất vả mới xoay chuyển được cục diện, nếu để giải quyết riêng tư hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều!”

Lê Kiều nắm chặt tay, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy lo lắng: Hắn biết bởi vì thân thể suy nhược, linh khí kém, chân ngôn chú nhiều nhất chỉ có thể kéo dài năm phút, nếu như tắt phát sóng trực tiếp, liền vô dụng. Sẽ để Hùng Cao Trác vượt qua mất.

Cậu đi tới thì thầm với thực tập sinh có đôi mắt cún con, những người bên kia đang bận nhìn PD, hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì. Mà cho dù có nghe được, cũng không biết có kịp thời ngăn cản hay không.

Lê Kiều bất lực nhìn người quay phim tiếp cận người kia, chủ động cho hắn ta chạm vào chiếc máy — nhiều nhân viên đã được tên này mua chuộc, sẵn sàng giúp đỡ hắn ta.

Lê Kiều nghiến răng, đang định chạy tới ngăn cản, đầu bên kia đột nhiên có người giữ chặt tay kẻ định tắt máy, gạt đi.

“Vì khán giả đã xem phần mở đầu rồi thì cũng nên cho họ biết phần kết nữa” anh nói.

Nếu người khác nói ra lời này, cho dù là đạo diễn nóng lòng muốn ngăn chặn tổn hại cho Hùng Cao Trác hay là nhân viên khác, bọn họ đều sẽ tức giận chửi bới, nhưng nếu là người trước mặt, bọn họ trầm mặc không nói dừng lại động tác.

Chỉ vì đó là Thẩm Phong.

Đối với đạo diễn, Thẩm Phong là nguồn động lực của hầu hết khán giả xem chương trình này và là niềm yêu thích của tất cả các nhà tài trợ, đối với tổ chương trình và thậm chí cả các thí sinh, Thẩm Phong là cây rụng tiền, là đùi vàng của họ, không ai dám chê bai quyết định của hắn.

Thẩm Phong quay đầu cùng đạo diễn nói chuyện, hệ thống như sống sót sau tai nạn vỗ vỗ ngực vui vẻ nói: “Không nghĩ tới công chính trông vậy cũng khá tốt ha.”

“Trùng hợp thôi.” Lê Kiều nói

.

Cậu không có chút hy vọng nào với người bạn trai trên danh nghĩa hay nói cách khác là "công chính" này.

Dựa theo tình tiết trong nguyên tác, Thẩm Phong sẽ không xuất hiện tại cuộc hỗn loạn này, sau khi trò chuyện với đạo diễn, anh liền trở về khách sạn ngủ. Bây giờ anh ta xuất hiện ở đây, có lẽ là do cậu náo quá mạnh rồi đi.

Bàn tay bị gạt đi của người đàn ông lúng túng dừng lại trong không trung, xấu hổ nói: “PD…”

Thẩm Phong đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt dưới vành mũ trở nên tối tăm không rõ ràng, anh tùy ý liếc nhìn người đàn ông. Cái gì cũng không nói, ngược lại xoay người đi về phía Lê Kiều.

Không ai biết vì sao, cũng không biết anh định làm gì, Lê Kiều cụp mắt xuống, xoay xoay bút bi cho đến khi trước mặt xuất hiện một bóng đen cao lớn.

Lê Kiều không có ý định ngẩng đầu lên, thế nhưng bàn tay kẻ kia lại giơ ra trước mặt cậu, trên đó có một chiếc khăn tay.

“Lau mặt đi” người kia nói.

Lê Kiều biết hắn là công chính, cho nên mới buông lời vừa rồi ra, nhưng hiện tại khoảng cách đứng của cả hai đủ gần, thanh âm của đối phương lọt vào tai cậu rõ ràng, thậm chí còn có chút dịu dàng.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt, buột miệng nói: "...Sư huynh?!"

*

Lê Kiều gặp sư huynh của mình năm mười hai tuổi.

Năm đó hắn vừa trốn khỏi thành, bị một đám buôn người bắt được, thiếu chút nữa chân tay bị chặt đứt để đưa đi làm ăn xin, hắn trái lại đem một mồi lửa đốt trụi trại buôn rồi người chạy trốn. Chạy hơn mười dặm trong một đêm, chính là lúc bị đuổi này lại gặp được sư huynh.

Khi đó Lê Kiều là một người bình thường chưa từng tiếp xúc với tu chân giới, chưa từng tu hành, nhìn thấy sư huynh mặc bạch y đạo bào, thắt lưng đeo kiếm, thật sự cho rằng mình gặp được trích tiên. Sau đó, khi biết được sự tồn tại của Huyền Thiên Môn, quần áo và thức ăn đều được sư huynh lo cho tươm tất, đem cậu dẫn vào sơn môn.

Quy luật sinh tồn của Lê Kiều chính là, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, sư huynh đối xử tốt với cậu như vậy, nhất định có ý đồ.

Nhưng cậu hiện tại ngoài hai bàn tay trắng ra thì cái gì cũng không có, nghĩ tới nghĩ lui liền lau đi vết bẩn trên mặt, sờ sờ vào gương mặt đã gây ra cho mình biết bao phiền phức này, đêm khuya bò lên giường sư huynh.

Kết quả, cậu bị sư huynh ném vào một thùng nước lạnh so với bản thân mình còn cao hơn, lạnh lùng nói: "Đừng có đi đường ngang ngõ tắt, ngươi chăm chỉ tu luyện, cũng chính là báo đáp ta." Lê Kiều yên lặng ngâm mình trong nước. Nước lạnh như băng, nhìn chằm chằm bóng lưng sư huynh càng đi càng xa, thoáng chốc đã mười năm trôi qua.

Người trước mặt mặc một chiếc áo khoác denim màu đen, chân dài, đi đôi bốt Martin màu đen, mặc đồ đen nhưng mái tóc lại nhuộm một màu trắng bạc kiêu kỳ, trên tai là chiếc khuyên hắc diệu thạch lấp lánh.

Vấn đề là, anh ấy có khuôn mặt giống y đúc với sư huynh của cậu.

Thẩm Phong vẫn kiên nhẫn cầm chiếc khăn trong tay, hỏi: “Cậu mới gọi tôi là gì?”

Lê Kiều khẽ nắm chặt hai bàn tay giấu dưới lớp vải lụa, một lúc sau lắc đầu: “…không có gì.”

Vừa rồi Thẩm Phong hoàn toàn không nghe rõ, cùng lúc đạo diễn ở bên dưới gọi hắn hai tiếng "Thẩm Phong" cùng chữ "sư huynh" nghe giống nhau, cho nên anh vờ vịt coi như Lê Kiều gọi tên mình, bỏ qua nói: "Lau mặt đi rồi xuống dưới cùng tôi."

Nói xong, hắn đem khăn đặt ở trong lòng bàn tay Lê Kiều, xoay người đi xuống.

Bị người này đeo bám lâu như vậy, Thẩm Phong vốn tưởng rằng Lê Kiều sẽ lập tức đi theo, nóng lòng không chờ nổi nữa mà hướng mình cầu cứu, ai ngờ sau khi anh xuống khỏi bậc thang, lại phát hiện ra kẻ kia không có động tĩnh gì, quay người lại, Lê Kiều vẫn ngồi đó!

"..." Thẩm Phong khẽ nhíu mày, tự hỏi Lê Kiều có phải hay không cảm thấy anh đến quá muộn hoặc là đang cáu kỉnh, muốn gọi cậu cùng ra ngoài, nhưng vấn đề nan giải Lê Kiều đến nhìn anh một chút cũng không nhìn ——

Lê Kiều nhìn chằm chằm vào người đối diện, cậu đột nhiên hét lớm: "Hùng Cao Trác, cậu trột dạ sao!"

Giọng nói của cậu rõ ràng và lành mạch, bây giờ cổ họng của cậu hơi khàn vì màn khóc lóc và la hét trong căn phòng nhỏ màu đen lúc nãy, nhưng không ngờ nó lại mang đến tác dụng kinh thiên động địa —— Hùng Cao Trác ở phía đằng kia sợ tới mức hai tay run lên, ngón tay vừa chạm vào tờ giấy ghi chú theo bản năng liền rụt lại.

Thì ra hắn muốn thừa dịp đại đa số mọi người không để ý tới hắn, lặng lẽ xé bỏ tờ giấy ghi chú, để tránh cái thứ khốn khiếp này tiếp tục tra tấn mình, nhưng hắn không ngờ ánh mắt của Lê Kiều rất sắc bén, ngay lập tức động tác liền dừng lại.

Bây giờ trong mắt Hùng Cao Trác, Lê Kiều này thực sự trở thành kẻ tàn ác nhất, hai tay run run tự mắng chính mình không biết cố gắng giật nhanh hơn, thật sự hoài nghi có phải Lê Kiều thật sự có ma lực hay không!

"Đạo diễn, PD, trước đây hắn vu oan cho tôi, cho nên tôi mới đánh cược với rằng mình có thể khiến hắn ta nói ra sự thật." Lê Kiều giữ chặt khăn lụa trên vai cho khỏi tuột, lớn tiếng nói: "Bây giờ còn chưa có kết quả rõ ràng, phiền các ngài làm nhân chứng để chúng ta kết thúc vụ cá cược này được không?"

Thẩm Phong dựa trên kinh nghiệm quen biết cậu mười năm qua thực sự muốn nói với cậu là đừng nói năng nhảm nhí nữa, nhưng rồi lại nhìn thấy sự quyết tâm và kiên định trong mắt Lê Kiều đến mười phần, không nói nên lời. Đạo diễn bên cạnh cau mày “Nhưng đây là đang truyền bá tư tưởng phong kiến mê tín…”

Đạo diễn một bên sợ bị phía trên phê bình, đồng thời cũng nghe người báo lại biểu hiện kinh người của Lê Kiều vừa rồi, trong lòng thầm nghĩ nếu như Lê Kiều thật sự làm được điều đó thì nó cũng là một cách khiến chương trình tạo được nhiệt độ và tiếng vang lớn, ông không thể không do dự.

Lê Kiều ấn ấn vai, lạnh lùng nói: "Trước lúc cược tôi đã nói, nếu như hắn thua, hắn sẽ phải xin lỗi tôi, còn nếu người thua là tôi, thì tôi lập tức rút lui, ván cược này vẫn còn có hiệu lực như cũ!"

Thật không ngờ, ngay khi tuyên bố "lui vòng" được đưa ra, cậu đã nhận được ánh mắt không tán thành từ Thẩm Phong. Thẩm Phong lắc đầu với cậu, lại nhìn Hùng Cao Trác cuối cùng lựa chọn đi tới phía hắn, giơ tay ấn ấn tờ giấy trông như sắp rơi xuống trên ngực Hùng Cao Trác lại.

"Cậu đồng ý đánh cược?” Thẩm Phong hỏi.

Trong mấy chương trình kín như này, hầu hết mọi người đều thích buôn chuyện và gần như ai cũng biết Lê Kiều thường xuyên bám lấy Thẩm Phong mà dây dưa với nhiều danh nghĩa khác nhau, nhưng Thẩm Phong rất thờ ơ, các thực tập sinh len lén nói với nhau rằng PD chỉ đang cố gắng trì phong thái của người cố vấn, bằng không đã sớm kêu cậu ta cút.

Hùng Cao Trác cũng nghĩ rằng Thẩm Phong không có ấn tượng tốt với Lê Kiều, vì vậy hắn ta theo bản năng gật đầu, nhưng hắn không dám nói, cũng không thể ngừng lấy tay bịt kín miệng.

“Vậy cũng được.” Thẩm Phong hếch cằm về phía Lê Kiều, ra hiệu: “Hắn cách cậu xa như vậy, xung quanh cũng có rất nhiều người, không thể giở trò gian lận được, quân tử nhất ngôn, liền làm rõ ràng chuyện này. Giải quyết sạch sẽ cho cả 2 đều không vướng bận gì nữa."

Theo sau làn đạn là một chuỗi thở phào nhẹ nhõm:

[Tui yêu PD quá, nếu hôm nay không có kết quả, cả năm của tui chắc luôn vò đầu bứt tai quá. ]

[Biểu hiện của Hùng Cao Trác khi nghe những lời này coi bộ rất sợ hãi.】

【 Nếu đúng là như vậy, thì hai câu trước hắn nói đều là thật sao? ]

[Nghĩ kỹ mà xem, lúc Lê Kiều OOC quả thực tôi đã chê cười hắn nhưng lần OOC này của cậu ta kinh khủng thật mà, ngày thường mọi người đều cho rằng cậu ta ngay thẳng, nên mới coi lời nói của cậu ta là thật! ]

[Nếu như Lê Kiều có thể khiến hắn nói ra sự thật, như vậy thiết lập tính cách của Lê Kiều là thật, chỉ là rất kỳ quái... Giống kiểu sỉ nhục sư môn, khụ khụ. 】

【Nếu hắn thật sự có bản lĩnh này, cũng không tính là sỉ nhục sư môn! 】

......

"Cám ơn PD, để công bằng, tôi làm trước." Lê Kiều rất kinh ngạc khi Thẩm Phong chịu đứng ra giúp mình, nhưng cậu cũng không quá để tâm vấn đề này, chỉ nhắm mắt lại và suy nghĩ trong hai hoặc ba giây, rồi nói: "Tôi thừa nhận rằng tôi đang gặp rắc rối của riêng mình. Có một số thứ tôi đã che giấu trong phần giới thiệu, nhưng tôi chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ người chơi nào bằng những cách không chính đáng, và tôi cũng chưa từng gây xích mích với Hùng Cao Trác, tại sao anh ta lại nhắm vào tôi chứ?"

Ở đây cậu xử dụng một chút mẹo nhỏ: cậu đã đọc qua nguyên tác và biết rằng Hùng Cao Trác tiếp cận mình vì lý do pháo hôi công đứng sau xúi giục, nhưng khi nói cậu uyển chuyển nó sang những câu chất vấn, dẫn dắt rồi ném cho Hùng Cao Trác một cách trôi chảy.

Hùng Cao Trác thực sự bị kích động bởi lời nói của cậu.

Một bên lo lắng về thiết lập của mình sắp bị sụp đổ điên cuồng cầu cứu, một bên lại nhận lấy được sự an ủi từ lời nói của Thẩm Phong. Hắn cũng cảm thấy với một khoảng cách như vậy, để Lê Kiều dở được trò thì rất khó, vì vậy không khống chế nổi bản thân: Nhắm vào mày thì hiếm lạ lắm à?

Kết quả hắn vừa mở miệng, liền nghe được âm thanh chính mình nói: "Nói nhảm vừa, đây là đấu trường 101, là trò chơi sinh tồn, rất nhanh thôi mọi người sẽ bị đào thải, tao cũng không phải người có danh tiếng gì, nếu như bị mày chiếm thêm một vị trí, có nghĩa là khả năng của tao càng ít đi! Tuy bây giờ mày không hoạt động nhiều, nhưng mày có fans trung thành. Đương nhiên một con lạc đà gầy còn lớn hơn một con ngựa, khi có cơ hội tao phải dẫm mày đến chết chứ còn gì nữa!"

Khi Hùng Cao Trác nói chuyện, hai mắt mở to, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, nhưng không thể dừng mở miệng, hắn máy móc nói từng chữ một, từng chữ phun ra càng gần hơn một bước nhấn chìm hắn vào vực sâu càng tuyệt vọng hơn.

Hắn muốn che miệng lại, thậm chí còn đưa tay đấm vào miệng! Nhưng mà, hắn vừa động, Thẩm Phong đã nhanh chóng đè hắn xuống: “Tiếp tục.”

Thanh âm lạnh như băng.

“Mày còn nói chưa bao giờ dùng thủ đoạn không chính đáng đả thương người khác, mày cho rằng như thế rất giỏi sao?!” Cơ bắp trên mặt Hùng Cao Trác co giật dữ dội “Từ kinh nghiệm thi đấu nhiều năm ai cũng nhìn ra, ra mắt và không ra mắt là một thế giới khác biệt. Mày tính làm Thánh Mẫu à, xong lại hòa vào cái tuyến 1800 đó, như vậy mày sẽ chỉ nhận được cái cười nhạo nói mày là đồ ngu thôi!"

Bởi vì kịch liệt giãy giụa cùng phản kháng, trên mặt hắn thậm chí lộ ra một loạt biểu tình vặn vẹo hung ác. Hai bên hốc mắt trượt xuống toàn là nước mắt, đi qua gương mặt toàn phấn, trên da liền lưu lại dấu vết thô ráp bóng dầu.

Khán giả bị sự bóp méo này làm cho khiếp sợ, rồi họ lại nghe thấy hắn ta nói:

“Không chỉ có mày, cái người bị bạn trai cũ bạo hành giường chiếu cuối cùng bị đá tên Nguyên Ninh kia cũng là tác phẩm của tao, khả năng nhìn nhận đối tượng hẹn hò của nó mới tệ làm sao. Tao vừa nhắn tin riêng cho bạn trai cũ của nó, dạy thằng đấy cùng Nguyên Ninh chụp ảnh giường chiếu, cách xin tiền giới truyền thông, bảo hắn cứ thế mà làm! Người trên Weibo, không ai tin lời Nguyên Ninh nói, ai cũng cho rằng hắn là một con đĩ điếm, ai mà biết được tên bạn trai cũ này bởi vì cảm thấy không thể lừa dối hắn quá lâu được nữa mà chia tay, ha ha ha!!”

Lê Kiều: "..."

Tất cả mọi người có mặt: "..."

Làn đạn phát sóng trực tiếp: "..."

Mọi người đều sửng sốt, ngay cả Lê Kiều cũng không nghĩ tới sẽ có "thu hoạch ngoài ý muốn" như vậy, hệ thống lập tức cung cấp "thông tin về Nguyên Ninh", phát hiện ra rằng anh ta là một nhân vật có năng lực chuyên môn xuất sắc, ngoại hình dịu dàng và đẹp trai, người này gần như có thể cạnh tranh C vị với nhân vật chính.

Một đòn này chấn động khắp nơi, bình luận tràn ra như muốn nhấn chìm màn hình, nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy gì trong nháy mắt:

【 Cả nhà tôi đều kinh ngạc, không phải Hùng Cao Trác thật sự bị bên trên phủ đầu đó chứ? Hay đây là âm mưu của trương trình được đạo diễn đem ra gây sốt vậy?]

[Không có loại lăng xê như này đâu, nếu như những gì Hùng Cao Trác nói là sự thật, phương diện liên quan đến đạo đức xã hội của hắn coi như toi luôn, nó có thể khiến hắn gặp rắc rối, trừ phi tổ đạo diễn chĩa súng vào hắn ta, nếu không hắn cũng chả tự bào chữa với giọng điệu như tìm cách tự sát này! ]

[Hơn nữa, Nguyên Ninh bị buộc phải rút lui khỏi cuộc thi, nếu lúc này lật ngược vụ án, đó hẳn là lỗi của tổ giám sát chương trình, không ai có thể thu lợi từ đó, không cần thiết làm mấy thứ vớ vẩn này! ]

[ Mẹ kiếp, Nguyên Ninh thật sự bị hắn bức lui sao?? Tôi đã rất kinh ngạc với sân khấu của Nguyên Ninh và xem đi xem lại hàng chục lần! 】

【 Nguyên Ninh khổ quá, Hùng Cao Trác thật đáng sợ, hiện tại cả người tôi đều nổi da gà lên hết rồi. 】

【 Biệt danh mà Hùng Cao Trác được đặt cho nói đúng quá còn gì, lòng người dạ thú, đáng sợ! ]

[Nên nói lần này Lê Kiều vẫn còn may mắn đi. Hùng Cao Trác quả thực đã đánh trúng tấm sắt. ]

[Viết thư máu cầu Nguyên Ninh trở về. Tại sao người tốt lại chịu oan khuất còn kẻ xấu lại ung dung ngoài vòng pháp luật chứ? Nếu không nhờ năng lực của Lê Kiều, mọi người sẽ thật sự tin lời Hùng Cao Trác nói à? thật trớ trêu! ]

...

Đạo diễn nhìn lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên nhanh chóng và có xu hướng bùng nổ, điều này có thể đoán trước được. Ông vừa sợ vừa mừng, tay đầy mồ hôi trả lời điện thoại, sau một lúc lâu gật đầu rồi cúp máy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta liếc nhìn máy quay miễn cưỡng, xua tay: "Mọi người đã xem xong phần kết rồi đi? Đóng phát sóng trực tiếp đi."

"Không, không, vẫn chưa có hết mà!" Nước mắt và nước mũi giàn giụa trên mặt Hùng Cao Trác, hắn ta vô cùng kinh ngạc nhận ra rằng mình cuối cùng cũng có thể tự điều khiển mình, hắn hét lên: "Nghe tôi nói, những gì tôi vừa nói đều là giả, chính là anh ta—" hắn dùng hết sức hét lên.

Người quay phim dưới sự giám sát của đạo diễn trực tiếp ngắt nút phát sóng trực tiếp.

"Đạo diễn, PD, hãy nghe tôi nói..." trong giây lát Hùng Cao Trác lả đi như bị kiệt sức, ngồi bệt xuống đất, không ngừng lẩm bẩm, hắn biết rõ tất cả giờ chỉ là vô ích, hắn đã kết thúc.

"Tôi đi xử lý sự việc phát sóng này một chút, cậu trở về ký túc xá thay quần áo đi, lát nữa ban quản lý bầu cử sẽ gọi cậu đi họp." Nở một nụ cười rồi ông nhanh chóng rời đi. Trước khi rời đi, ông nhìn thoáng qua Lê Kiều với một tia kính sợ:

Người ta nói rằng muốn hồng còn phải dựa vào số phận, ông có dự cảm chỉ cần có người này ở đây, chương trình này có khả năng đại bạo.

Sau khi đạo diễn rời đi, nhân viên và những người chứng kiến đều sững sờ, nhiều người còn không tin được những gì vừa xảy ra.

"PD..."

Thẩm Phong quay đầu lại, bên cạnh hắn không biết từ lúc nào đã có một thực tập sinh chen đến, dung mạo vô cùng xinh đẹp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc, "Ngài không cảm thấy chuyện phát sinh hôm nay quá kỳ quái sao? Như vậy sẽ mang đến cho chương trình nhiều phiền phức trong tương lai."

"Tôi không nghĩ người ấy có thể quay lại, tốt hơn hết là chúng ta nên báo cảnh sát để đảm bảo không có nguy hiểm tiềm ẩn nào..."

Thời gian gần đây y có gặp riêng Thẩm Phong vì một số chuyện, cũng tự cảm thấy so với người khác khi nói chuyện với anh mình thân mật hơn nhiều. Khi y vẫn đang nói chuyện một cách háo hức và tập trung thì từ đằng sau có bóng người va vào lưng mình, giọng nói vì vậy ngưng đọng không dễ nhận ra, theo lực đạo mà lảo đảo —

Nhưng tầm mắt của Thẩm Phong vẫn luôn hướng về phía thực tập sinh Lê Kiều ngồi phía xa xa trông giống như một cái chấm nhỏ nhoi kia, anh không thèm nghe người trước mặt nói gì, đẩy y ra, bước về phía trước, nói: “Chuyện này không cần lo lắng, trở về đi. Đừng ở chỗ này nữa"

Thực tập sinh kia trong không trung lảo đảo ngã xuống, thiếu chút nữa ngã gãy cả mũi, cuối cùng được người khác đỡ vội vàng quay người lại, phát hiện Thẩm Phong đã đi xa hơn mười mét.

"Chúc mừng chúc mừng chúc mừng!" Hệ thống bên tai Lê Kiều cười cười nói nói "Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất: giải quyết nguy cơ sụp đổ, nhận được 500 điểm khen thưởng!" Lê Kiều chờ đám người giải tán, không chút để ý ở trong đầu đáp lại.

"Ờ thế 500 điểm này có thể đổi lấy cái gì?"

“Trong không gian của hệ thống có nhiều đồ vật lắm nha, đồ ăn, thêm thiên phú kỹ năng, cường hóa thân thể, giá trị nhan sắc, kĩ năng hát nhảy rap đều có thể đổi! Chẳng qua giai đoạn hiện tại điểm số có hạn, chưa có biện pháp biến đổi lấy thể chất……” Hệ thống có chút tiếc nuối mà nghĩ “Nhưng mà ký chủ đã rất lợi hại rồi, đây là điểm số đánh giá cấp S đó! Chúng ta……”

Trong lúc Lê Kiều tập trung nghe, vô tình trên người lại có một bóng đen rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người tới chính là Thẩm Phong.

Không thể không nói sắc mặt Thẩm Phong dành cho cậu quá mức khó hiểu, Lê Kiều dừng hai giây, mới xòe tay nói: "Anh tới lấy khăn tay sao? Đây này."

...

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hận Thù Trong Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net