Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắp tới cuộc thi săn bắn sẽ diễn ra, chính là trận đấu được tổ chức thường niên ở trường Ni Sơn. Tuy rằng chỉ là một trò chơi, không có phần thưởng thực tế, nhưng cũng coi như một cuộc thi võ nghệ. Đối với học sinh trong trường mà nói, không chỉ muốn giỏi văn, mà ngay cả võ cũng muốn đứng đầu, văn võ song toàn, mới có thể được coi là hiền tài của quốc gia.
Trận đấu lần này chia học sinh trong thư viện làm hai đội, một đội là đội chữ Thiên do Mã Văn Tài chỉ huy, đội còn lại là đội chữ Địa do Lương Sơn Bá chỉ huy. Thật ra vốn định để ta làm đội trưởng đội chữ Địa, nhưng ta bắn cung không giỏi, cảm thấy không gánh nổi trọng trách nên, nên chủ động để Lương Sơn Bá làm.
So với con gà mờ như ta, Lương Sơn Bá càng thích hợp làm đội trưởng hơn. Cái này vốn không liên quan đến quan hệ cá nhân, chỉ là lấy đại cục làm trọng thôi.
Trận đấu lần này lấy thời gian giới hạn là một nén nhanh, trong thời gian này đội nào săn được nhiều con mồi hơn thì thắng. Trần phu tử vừa hô bắt đầu, Mã Văn Tài đã thúc ngựa lao đi, những người khác cũng vội vàng đuổi theo, Tần Kinh Sinh ném mấy cục đá vào bụi cỏ, dọa mấy con gà chạy ra, sau đó chúng liền bị loạn tiễn của Mã Văn Tài giết chết toàn bộ! Vương Lam Điền và một vài học sinh khác nhanh chóng thúc ngựa tiến lên thu dọn chiến lợi phẩm, đắc ý qươ qươ trước mặt chúng ta, cũng nói với Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh thật quá lợi hại. Chỉ cần có Văn Tài huynh ở trong đội chúng ta, đội kia khẳng định là thua rồi!”
“Hừ.” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, đứng ở phía đó hướng về phía ta, la to:
“Diệp Hoa Đường, có muốn đánh cược hay không?”
“Đánh cược?” Ta sửng sốt, “Cược cái gì?”
“Trận đấu hôm nay, nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng chuyện hôm trước ta đã nói, không được khước từ!”
Chuyện mấy hôm trước?
Mấy ngày nay hắn có nói gì với ta đâu, gần nhất chúng ta chỉ nói về chuyện đính hôn…
Ta bị hắn làm cho sốc rồi, mặt cũng đột nhiên có chút nóng lên. Mắt thấy tên kia còn đang ngẩng cao đầu đắc ý chờ ta trả lời, ta không khỏi mím môi, cố lấy dũng khí lên tiếng trả lời, “Hừ, đánh cược cái gì, chờ ngươi thắng rồi hẵng nói!”
“Thế nào, ngươi không dám, sợ hãi sao?” Mã Văn Tài ghìm cương lại, thay đổi phương hướng phi đến, đôi mắt ưng híp lại. Người bên cạnh hắn không rõ chân tướng, liền ồn ào, lớn tiếng nói ta nhát gan. Tuân Cự Bá nghe thấy thì tức giận, dứt khoát thay ta quyết định:
“Có gì không dám chứ, cược thì cược! Diệp huynh, ngươi đừng sợ, lần đánh cược này ta sẽ giúp ngươi! Mã Văn Tài, có giỏi thì cược với ta đây này!”
Tuân Cự Bá vừa nói xong, ta thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi. Mã Văn Tài ở bên kia nghe được thì phá lên cười, châm chọc nói: “Muốn cược với ta, dựa vào ngươi? Hừ, bản công tử không có tâm tư đó.”
“Hừ, vậy chúng ta không cược với ngươi nữa! Diệp huynh, chúng ta đi!” Tuân Cự Bá nói xong liền bảo ta quay đầu ngựa lại, đi vào trong rừng, Mã Văn Tài lại hừ lạnh một tiếng, vội vàng quất ngựa vọt tới trước mặt chặn đường chúng ta, hoàn toàn chính là bộ dạng nếu là không đồng ý cược thì đừng hòng đi đâu hết.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Chúc Anh Đài không khỏi tức giận, lớn tiếng kêu lên: “Mã Văn Tài, ngươi tránh ra!” Lương Sơn Bá cũng nói: “Văn Tài huynh, ngươi định làm gì? Làm khó người khác không phải là việc người quân tử nên làm.”
“Ta hôm nay chính là muốn làm khó người khác, như thế nào?” Mã Văn Tài nghiêng đầu, mười phần chính là bộ dạng của kẻ vô lại ăn chơi trác táng. Ta thật sự bị hắn làm cho hết cách, cũng bị kích động, liền thẳng thắn vỗ ngực: “Được, cược thì cược, Mã Văn Tài, chưa chắc ta đã thua ngươi!”
“Vậy thì thử xem.” Mã Văn Tài thấy cá đã cắn câu, liền tươi cười, “Bất quá chúng ta phải giao hẹn trước, nếu ta thắng, ngươi sau này việc gì cũng phải nghe lời ta.”
“Ngươi thua, phải hứa không được đối với ta động tay động chân, còn phải khâu lại quần áo ngươi làm rách của ta!” Ta vừa nói ra, Mã Văn Tài mặt đang tươi cười đột nhiên cứng ngắc, còn những người khác sau khi sửng sốt, thì rất muốn cười. Mã Văn Tài nhíu mày nhìn chằm chằm bốn phía, tất cả học sinh trong đội chữ Thiên vội vàng tỏ ra nghiêm túc, Mã Văn Tài lại xoay qua nhìn ta, nói “Ta sẽ không thua”, sau đó nhanh chóng phi ngựa xông lên, mang theo cả đám thành viên của đội mình.
Tuân Cự Bá ở bên cạnh ta cười đến mức ngồi cũng không vững, liên tục khen ta chơi đòn hiểm, cũng đã bắt đầu tưởng tượng đến sau khi Mã Văn Tài thua liền cầm kim khâu. Lương Sơn Bá thì sắc mặt lại không hề tốt, do dự một chút liền thử thăm dò: “Diệp…Diệp huynh, Văn Tài huynh, hắn, chẳng lẽ thường xuyên xé quần áo của ngươi?”
Đúng vậy! Người này sức lực rất lớn, lại thích đột nhiên kéo tay, cũng không đếm xuể số quần áo của ta bị hắn làm rách. Bất quá, lời này không thể nói cho Lương Sơn Bá, vì vậy ta liền nói có lệ, nhắc hắn tới chuyện hôm trước, lúc chúng ta cãi nhau thì hắn xé quần áo của ta. Lương Sơn Bá thoạt nhìn còn có chút hoài nghi, lúc này Tuân Cự Bá lại nói: “Được rồi, chuyện quần áo nói sau đi, trước tiên chúng ta phải nghĩ cách đánh bại đám người Mã Văn Tài đã.”
Ngay lúc đang nói dở câu, chợt thấy một con thỏ hoang nhảy từ trong bụi bỏ ra, Lương Sơn Bá tay đang cầm cung, thấy thế nhanh chóng đặt tên lên dây, nhắm con thỏ kia định bắn, nhưng không hiểu tại sao rất lâu xong cũng không buông dây. Tuân Cự Bá tưởng hắn không nhắm trúng, liền giương cung của mình lên bắn, không ngừng lại bị Lương Sơn Bá giơ cung lên cản, lo lắng nói: “Đừng, không cần!” Sau đó thò tay rút hết sạch tên của Tuân Cự Bá.
Tuân Cự Bá vội la lên: “Này, Sơn Bá, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi xem, nó chạy mất rồi!”
Lương Sơn Bá lắc đầu, trên mặt lộ vẻ không đành lòng, nói với Tuân Cự Bá: “Cự Bá, ta cứ cảm thấy, làm như vậy thực quá mức tàn nhẫn.”
Tuân Cự Bá thở dài, nhảy từ trên ngựa xuống, nhíu mày nói: “Sơn Bá, đây là buổi đi săn mỗi năm cũng chỉ có một lần, ngươi mềm lòng như vậy, còn đấu cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn chúng ta chủ động nhận thua sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đám đông học sinh đứng sau lưng chúng ta cũng gào lên. Tuân Cự Bá lại kéo ta qua, nói: “Còn có Diệp huynh, hắn vừa vặn khi nãy đã đánh cuộc với Mã Văn Tài. Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ muốn để hắn chưa cố gắng đã nhận thua ư?”
“Được rồi!” Chúc Anh Đài kêu to một tiếng, “Mọi người đừng ầm ĩ nữa, để nghe Sơn Bá nói thế nào đã!” Nàng nói xong cũng xoay người xuống ngựa, bước đến bên cạnh Lương Sơn Bá, “Sơn Bá, ngươi định làm sao bây giờ? Chúng ta thực sự muốn nhận thua sao?” Nàng nói xong thì liếc mắt nhìn ta một cái, lẳng lặng đứng hơi chếch một chút, cố ý giữ khoảng cách với ta.
Trong lòng ta cười lạnh, dứt khoát cố ý vuốt cằm cao thấp đánh giá nàng, làm ra vẻ vô cùng mê mẩn. Chúc Anh Đài quả nhiên biến sắc, nhanh chóng kéo Lương Sơn Bá ra làm bình phong che cho mình. Lương Sơn Bá có chút bất đắc dĩ nhìn ta, liếc mắt một cái, nói: “A Đường, ngươi cũng đừng trêu Anh Đài nữa, hắn nhát gan, không chịu nổi ngươi hù dọa vậy đâu.”
Hừ, nàng không chịu nổi dọa, vậy ca ca ta thì chịu được đòn sao? Ta bĩu môi, cũng từ trên ngựa nhảy xuống, nghe thấy Lương Sơn Bá giải thích: “Ta cũng không nói chúng ta sẽ nhận thua mà.”
“Vậy ngươi định làm thế nào? Thời gian sợ không còn kịp rồi!” Tuân Cự Bá vội la lên, Lương Sơn Bá vẻ mặt cũng lo âu, vuốt cằm suy nghĩ, miệng nói: “Nếu có phương pháp gì có thể không cần giết chúng nó, mà vẫn bắt được thì tốt rồi…”
“Có đó!” Ta cười nhẹ, “Chúng ta có thể đi săn!”
“Đi săn?” Lương Sơn Bá sửng sốt, Tuân Cự Bá thì vội la lên: “Diệp huynh có biện pháp gì, mau nói đi?”
“Biện pháp ở ngay đây!” Ta kéo xuống từ trên mình ngựa một đống lằng nhằng, giơ lên cho họ xem. Tuân Cự Bá nhìn thấy, trên mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng, hét to: “Diệp Hoa Đường, ngươi đúng là đồ quỷ sứ! Dám ở hội săn bắn mà mang theo lưới!”
“Ha ha, là vì ta không giỏi cung tên, đành phải nghĩ biện pháp khác.” Ta cười, giương lưới trong tay lên, cùng đám người Lương Sơn Bá bàn bạc phân công đi săn, cũng chia ra người chuyên đi tìm con mồi, vây bắt, rồi người cuối cùng phụ trách dùng lưới chộp. Mọi người phân công xong, hiệu suất thế nhưng cũng không thấp, đợi đến lúc Vương Lan cô nương báo cho chúng ta là đã hết giờ, chúng ta mới nhận ra thế nhưng con mồi đã bắt được đầy lồng.
Theo tình hình chung, thời gian cháy hết một nén nhang là khoảng hai khắc chung, nghĩa là 30 phút. Bất quá cây hương dùng ở kì săn bắn này rõ ràng to hơn, cũng dài hơn, cháy khoảng một canh giờ, nghĩa là 2 tiếng, thời gian như vậy bảo ngắn cũng không ngắn, bảo dài cũng không dài.
Trận đấu này cuối cùng cũng đã kết thúc. Ta nâng tay áo lau mồ hôi ở thái dương, cùng mọi người cưỡi ngựa trở về. Lương Sơn Bá đi cùng Vương Lan đánh dấu số lượng vật săn được xong, cũng cưỡi ngựa đuổi theo, thấy xung quanh không có ai, liền thấp giọng nói với ta: “Diệp cô nương, hôm nay đông người như vậy, về sau ngươi vẫn nên nói thật với sư mẫu, không nên tham gia mới tốt.”
“Vì sao không cần tham gia?” Ta kỳ quái hỏi, “Các ngươi không muốn cùng ta một đội sao?”
“Không không không, đương nhiên không phải.” Lương Sơn Bá vội lắc đầu, lắp bắp nói, “Cái này, ta chỉ cảm thấy, thi đấu như vậy rất vất vả. Ngươi là con gái, vạn nhất trong lúc thi đấu lại bị thương, như vậy sẽ không hay.”
“Hóa ra ngươi định nói như vậy, không cần lo lắng, ta cũng đâu phải loại mảnh mai yếu đuối!” Thì ra hắn lo lắng ta bị thương, dù sao thì bị thương cũng đã sớm bị rồi, làm gì còn chờ tới hôm nay nữa? Con mọt sách này lại quan tâm vớ vẩn rồi.
“Mấy ngày vừa rồi, Văn Tài huynh cũng không bắt nạt ngươi chứ? Thật ra ta cảm thấy, nếu bất hòa như vậy thì đổi phòng đi, bằng không chúng ta đi cầu xin sư mẫu, nói với nàng là…thân thể ngươi không tốt, cần yên tĩnh, để nàng sắp xếp cho ngươi một mình một phòng. Ngươi thấy sao?” Lương Sơn Bá vừa bị ta chuyển đề tài, lại nhắc tới vấn đề phòng ngủ, hơn nữa còn định tiếp tục hỏi ta chuyện vừa nãy, “Còn nữa, chuyện vừa rồi Văn Tài huynh muốn đánh cược với ngươi, rốt cuộc là chuyện gì? Có phải là chuyện gì khiến ngươi khó xử không?”
“Sơn Bá huynh!” Ta lắc đầu, đưa tay vỗ vai hắn, làm cho Lương Sơn Bá kinh hoàng đến há hốc mồm. Người này thật đúng là…
“Sơn Bá huynh, ngươi không cần lo lắng cho ta. Văn Tài huynh đối với ta rất tốt, cũng không làm khó ta, nên, ta tạm thời không muốn đổi phòng. Ngươi cứ đối đãi với ta như trước đây là tốt rồi, đừng để ý ta là nam hay nữ, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè giữa chúng ta. Mọi người hãy cứ như trước đi, xưng huynh gọi đệ, có được hay không?”
“Làm sao có thể giống như trước được…” Lương Sơn Bá nhỏ giọng thì thầm một câu, đúng lúc này Tuân Cự Bá tiến lại gần, hai tay vòng qua ôm lấy cả bả vai của ta và Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá vội vàng đẩy cái tay đang ở trên vai của ta ra, Tuân Cự Bá cũng không thèm để ý, chỉ là cười với ta: “Ai, Diệp huynh, ngươi xem chúng ta săn được rất nhiều con mồi. Lần này tuyệt đối có thể đè bẹp Mã Văn Tài, ngươi không cần phải lo đánh cược sẽ thua, ta cam đoan là quần áo của ngươi sẽ được khâu rồi!”
“Ha ha, thật không? Như vậy thì tốt quá rồi.” Ta cũng nở nụ cười, ánh mắt xa xôi nhìn lên trời, trong miệng thản nhiên nói, “Bất quá, có thua cũng không sao, không có quan hệ gì cả.”
“Như vậy sao được!” Tuân Cự Bá vội lắc đầu, “Nếu như chúng ta thua, ngươi thật sự sẽ phải đáp ứng mọi yêu cầu của Mã Văn Tài đó. Vạn nhất hắn yêu cầu vô lý thì phải làm sao?”
“Vậy thì ta sẽ đánh hắn.” Ta nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, phảng phất như bỏ được một tảng đá trĩu nặng trong lòng. Tuân Cự Bá chằm chằm nhìn ta, không hiểu gì cả. Ta cười, đoạt lấy cái lồng chứa con mồi trong tay hắn, bước nhanh về phía trước.
Thắng hay thua, cũng không quan trọng.
Nếu như hắn đã có phần tình cảm này, ta nghĩ, ta cũng có thể, thử cùng hắn bắt đầu.
Mọi người đã tập trung chỉnh tề ở sân săn bắn. Mã Văn Tài chỉ huy đội chữ Thiên đứng thẳng, trong tay cầm một cái lồng đầy ặt con mồi, đôi chỗ còn có thể thấy được mấy mũi tên theo khe hở của lồng lộ ra. Ta cũng mang theo lồng của đội mình đến giữa sân, thuận tiện nhìn vào trong lồng của đội kia, phát hiện trong lòng, tất cả con mồi đều cắm những mũi tên nhìn thật quen mắt. Nhìn kỹ, đều là tên chuyên dụng của Mã Văn Tài, bởi vì có lẫn ngẫu nhiên giúp hắn mài mũi tên, cho nên ta đối với hình thức của cái tên này đặc biệt ghi nhớ rõ ràng.
Nhưng như vậy thật sự là kỳ quái a, trong đội ngũ ngoài hắn ra còn ít nhất sáu bảy người khác bắn cung cũng tàm tạm mà, ta thấy những người đó đều dùng tên gỗ được trường phát. Mà theo tính tình của Mã Văn Tài, khẳng định sẽ không cho người khác mượn dùng tên của mình, chẳng lẽ tất cả những người kia đều không săn được gì, toàn bộ đều là con mồi của Mã Văn Tài?
Nhưng cái này căn bản là không có khả năng a!
Ta còn đang kinh ngạc, Trần phu tử đã gõ chiêng, ý bảo mọi người tập trung về vị trí cũ.