Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người trên nhân thế (4)
Bắc Mạc nằm ở phía bắc cả hai nước Đại Ung và Đông Lê, cũng là miền cực bắc của 33 châu vùng trung thổ. Nơi này luôn chìm trong thời tiết giá lạnh, vạn vật quanh năm bị băng tuyết bao phủ.
Chỉ vừa mới cuối tháng 9, Bắc Mạc đã tiến vào mùa đông, nơi nơi đóng băng, vạn dặm tuyết trắng.
Tại vùng phía nam của Bắc Mạc, núi tuyết nối nhau liền thành một dải ngàn dặm, đỉnh núi cao nhất ở đây tựa như một mũi kiếm sắc bén xuyên thẳng vào tầng mây, nối thẳng lên trời. Những ngọn núi tuyết xung quanh có cao có thấp, tất cả vây nó vào giữa, như thần dân bảo vệ đấng quân vương của mình.
Trên đỉnh núi, từng luồng khí chảy xuôi như thác đổ, mây mù quấn quýt trải dài mênh mông, phản xạ lại ánh nắng từ trời cao. Những đám mây đủ màu lấp lánh bện lại thành một tấm màn, như ánh sáng thần tiên trút xuống dày đặc, vô cùng huyền diệu.
Trong lịch sử tồn tại vô số truyền thuyết liên quan đến dãy núi nằm vắt ngang qua vùng phía nam của Bắc Mạc này. Đã từng có Thánh giả bậc Thiên Nhân tìm cách lên đỉnh núi thăm dò thực hư, nhưng sau cùng chỉ có thể lơ mơ đi một vòng rồi trở ra. Kể từ đó, vùng núi này càng trở nên thần bí trong mắt người đời.
Có người nói vào thời thượng cổ, đây là nơi ẩn cư của các vị thần. Thánh sư "Nguyên" bước ra từ nơi này, sau đó dẹp yên Thần Châu. Cũng có người kể rằng, hơn 800 năm trước, vào thời hoàng triều Đại U còn tồn tại, chủ nhân của Bích Lạc Thiên vang danh thiên hạ đã từng dùng một chiêu kiếm làm nên gió tuyết, biến vạn dặm phía bắc này thành cao nguyên băng tuyết. Dãy núi này chính là vết kiếm mà hắn để lại.
Thông qua đủ loại truyền thuyết, người ta đã thần thoại khóa vùng núi tuyết này, thậm chí có một tổ chức tà giáo ở Bắc Mạc tên gọi "Thiên Tông" vô cùng tin tưởng vào thần trên núi. Bọn họ còn biên soạn ra một bộ giáo lý hoàn chỉnh, dụ dỗ hầu hết các bộ tộc tại Bắc Mạc đi theo, đồng thời xem núi tuyết ở cao nguyên phía bắc là thánh địa.
Dưới chân núi tuyết là một thị trấn nhỏ có lịch sử gần trăm năm, được đặt tên là trấn Phụng Thánh.
Phía tây nơi này là Đại Ung, phía đông là Đông Lê, đi về phía bắc là đến vùng trung tâm của Bắc Mạc, nó chính là nơi giáp ranh biên giới cả ba nước. Bất chấp núi tuyết nối nhau, đường đi khó khăn, nhưng vẫn có thương nhân và người tu hành hàng năm qua lại giữa ba nước thỉnh thoảng dừng chân tại đây.
Ngoài ra, dù trải qua bao nhiêu năm, vẫn luôn có người tu hành tiếp tục tìm cách đi vào núi tuyết để thăm dò bí mật của nó, không ít môn đồ của Thiên Tông đến đây hành hương... Thời gian lâu dần, vùng dưới chân núi tuyết đã phát triển thành một thị trấn nhỏ với mật độ người qua lại rất đông, các thế lực ở đây vàng thau lẫn lộn, có xu hướng dần thoát khỏi tầm kiểm soát của ba nước xung quanh.
Trong ánh ban mai mờ nhạt, ở cuối con đường bên ngoài trấn Phụng Thánh, một bóng người chậm rãi đi ra khỏi nơi sâu thẳm trong núi tuyết mênh mông.
Người này mặc áo trắng tinh, sương tuyết phủ đầy trên mái tóc, cả người đều trắng toát, gần như hòa thành một thể với băng tuyết xung quanh. Trên gương mặt trắng bệch lạnh lùng hơn cả băng tuyết là một đôi mắt mệt mỏi như bị phủ một tầng sương mờ.
Theo mỗi bước đi của người nọ, cả vùng núi tuyết trắng xóa sau lưng dường như đánh mất sức sống.
...
Tình hình ở trấn Phụng Thánh rất đặc biệt, gần như tất cả hoàng triều, thế gia, môn phái, tán tu đều có người ở đây. Trong thị trấn có ba quán rượu, cũng có vô số người tu hành đến để trao đổi hay mua bán tin tức, ngoài ra cũng có người đến để đưa ra nhiệm vụ, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Sắc trời còn sớm, đại sảnh của quán rượu gần cửa trấn nhất vắng tanh, chủ quán dậy sớm, ngồi đó canh chừng mà liên tục ngáp.
Đột nhiên, tiếng bước chân rất nhẹ vang lên ngoài cửa, một lát sau, màn cửa dày nặng bị vén lên, một luồng gió lạnh cuốn theo hoa tuyết ập vào.
"Ắt xì!" Chủ quấn hắt xì một cái, thấp giọng lầm bầm, "Thời tiết quái quỷ..."
Ông ta ngẩng đầu lên, câu nói chỉ vừa được một nửa đã nghẹn lại, hai mắt trừng to như chuông đồng.
Một vị khách lạ mặt bước vào, như một vệt sương trắng xóa tiến vào đại sảnh.
Người kia sắc mặt tái nhợt ốm yếu, nếu xét công tâm thì gương mặt ấy vô cùng đẹp, thế nhưng vẻ đẹp của y lại khiến người khác khó lòng nảy sinh ý muốn thân cận. Y như tuyết trên núi, như mây trên trời, như ngọc thạch chôn vùi ngàn năm dưới lòng đất, không có chút hơi thở của con người.
"Nghe nói đây là nơi bán tin tức?"
Giọng nói của y tuyệt vời, nhưng lại thản nhiên, không hề có âm điệu, thậm chí khi vừa mở miệng còn hơi trúc trắc, có vẻ như người này đã không hề mở miệng sau rất nhiều năm rồi.
"À, đúng...đúng vậy." Chủ quán ngơ ngác một lúc mới vội vàng gật đầu, "Khách quan, ngài muốn mua gì?"
"Khụ khụ..." Người kia ho lên khe khẽ dồn dập, sau khi ổn định lại hơi thở mới cúi đầu xuống, đôi mắt lờ đờ chậm rãi chớp vài cái, hàng mi dài thấp thoáng tạo thành đường cong xinh đẹp, "Ta muốn nhờ ngươi... giúp ta tìm một người."
"Tìm người?"
Chủ quán không nhịn được phải nhìn y thêm lần nữa, bây giờ mới phát hiện ra quần áo trên người vị khách này rất đặc biệt. Chất liệu thì không tính, nhưng mắt nhìn của ông ta cũng không thể nhận ra là loại gì, chỉ có cảm giác rất hiếm có. Kiểu dáng quần áo cũng khác biệt với loại áo dài thường thấy, nó hơi giống như lễ phục của thầy tế, vừa cổ xưa lại vừa thần thánh.
Kỳ lạ thật... Chẳng lẽ là bọn người điên trong Thiên Tông?
Sau khi tưởng tượng một phen thì phát hiện ra người áo trắng kia vẫn nhìn mình với vẻ mặt vô cảm lạnh nhạt, chủ quán định thần lại, hỏi theo lệ thường: "Xin hỏi ngài có tin tức cụ thể về người này không? Tên tuổi, ngoại hình, thân phận, hoặc là vũ khí, công pháp đặc biệt chẳng hạn..."
"Không có." Y trả lời không hề do dự giây nào.
"..." Chủ quán sững sờ, một loạt dấu hỏi vụt qua trong đầu.
Người áo trắng không hề chớp mắt, nghiêm túc nói từng chữ một: "Người đó có rất nhiều tên, thường hay thay đổi ngoại hình, thích đeo mặt nạ, thân phận hiện giờ không thể xác định, còn về công pháp hay vũ khí đặc biệt..."
Nói đến đây, y hơi do dự.
"Cái này là bí mật quan trọng, không thể tùy tiện tiết lộ."
Bây giờ thì một loạt dấu hỏi đã hiện ra trên trán chủ quán, vẻ mặt ông ta càng khổ sở.
Nói một hồi còn không bằng đừng nói, bây giờ có thể từ chối không?
Một tiếng cạch vang lên, một viên linh thạch thượng hạng trong suốt rơi lên quầy, màu xanh lục của nó khiến chủ quán phải hoa mắt. Đây là hàng hiếm mà ngay cả một vị đại tông sư cảnh giới Nhập Đạo cũng khao khát.
Chủ quán gần như không suy nghĩ nữa, tốc độ tay vươn ra nhận nhanh hơn tất cả mọi lần trong đời mình, vẻ mặt âm u lập tức tan biến, đổi lại thành tươi cười nịnh nọt.
"Được thôi, xin khách quan yên tâm!" Chỉ cần tiền công đủ cao, ủy thác khó khăn đến đâu ông ta cũng dám nhận, "Chỉ có điều, làm phiền ngài tiết lộ thêm một vài đặc trưng có một không hai của người này, ít ra thì cũng cho chúng tôi một phương hướng đại khái để tìm chứ..."
Nể mặt linh thạch thượng hạng, chủ quán vô cùng kiên nhẫn, nói như dụ dỗ: "Ví dụ như nếu người này thường xuyên thay tên đổi họ, biến đổi ngoại hình, làm sao ngài biết chúng tôi có tìm lầm người hay không?"
"Không có đặc trưng có một không hai nào cả." Người áo trắng nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ quái, "Dù ngụy trang thế nào, chỉ cần người đó xuất hiện, ta có thể lập tức nhận ra."
Chủ quán: "..." Cáo từ!
Quả nhiên linh thạch thượng hạng không phải thứ dễ kiếm. Ông ta cũng rất muốn đuổi thẳng cổ cái kẻ dám chơi mình này, nhưng nghĩ đến viên linh thạch thượng hạng kia, chỉ đành phải ôn hòa nhẹ nhàng mà từ chối.
·
Đi hết cả ba nơi nhưng đều bị từ chối quanh co, Túc Tinh Hàn ngơ ngác bước ra khỏi cửa quán rượu, nghi ngờ cúi đầu nhìn linh thạch thượng hạng trong tay.
Gương mặt vô cảm của y lúc này hơi ngây ngô, sâu trong đáy mắt là sự tò mò khó hiểu: Chẳng lẽ... thời đại thay đổi rồi, linh thạch thượng hạng bây giờ không còn đáng giá???
Trong lúc suy nghĩ, cảm giác khó chịu quen thuộc dâng lên trong cơ thể, y cúi gập người ho sù sụ, ngón tay trắng bệch vô thức siết chặt linh thạch đang cầm.
"Linh thạch thượng hạng!" Đúng lúc này, vài kẻ ăn mặc như võ sĩ giang hồ nhìn thấy linh thạch trong tay y, hai mắt lập tức sáng rỡ đầy vẻ tham lam. Nhìn con ma ốm trước mắt, đoán chừng chỉ cần một trận gió cũng đủ tiễn y về trời, lòng tham đột nhiên dâng lên trong lòng khiến bọn chúng mờ mắt. Đám người nhìn nhau một cái, rồi lặng lẽ đi theo.
"Nhóc con, mau giao linh thạch thượng hạng trong tay ra đây!" Khi rẽ vào một góc đường vắng vẻ, đám người kia lập tức xông lên vây người áo trắng vào giữa, đồng thời giơ vũ khí ra, tỏ vẻ hung hãn.
Người mặc áo trắng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn bọn chúng, tay vẫn cầm viên linh thạch kia, y dường như đang nhớ lại điều gì đó: "Đây là... ăn cướp?"
"Không phải là cướp, chẳng lẽ còn phải chơi trò đuổi bắt với quý công tử chắc?" Có kẻ cười hề hề, tay rút đao ra, mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra từ lưỡi đao, "Nói lại lần nữa, muốn sống hay muốn chết!"
Người áo trắng chậm rãi lùi lại một bước: "Ta từ chối."
"Hề! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt..." Bọn người kia nổi giận đùng đùng, cười lạnh lùng rồi xông lên, vung đao kiếm trong tay.
Chẳng mấy chốc sau, góc đường vắng vẻ này đã rối loạn, tiếng đánh giết dữ dội vang lên thu hút sự chú ý của người qua đường.
Vài tên võ sĩ giang hồ với vẻ mặt điên cuồng chém giết lẫn nhau, chiêu nào cũng chí mạng như thể đang đấu với kẻ thù không đội trời chung.
"Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Người qua đường bị thu hút đến thấy vậy thì càng không hiểu, bất giác quay sang hỏi người áo trắng đang đứng nhìn bên cạnh.
Túc Tinh Hàn suy nghĩ rồi học theo vẻ mặt mà người nọ thường dùng trong trí nhớ của mình, tỏ ra vô tội mà lắc đầu: "Ta cũng không biết nguyên nhân là gì."
"Rầm rầm!"
Sau vài tiếng động lớn, mấy tên võ sĩ giang hồ đang hỗn chiến kia cuối cùng cũng tách nhau ra, người đập mạnh vào tường và mặt đất, trên người còn cắm vũ khí của kẻ xung quanh, máu tươi chảy đầy đất, xem ra không thể sống được nữa.
Đám người ngã vật ra đất với vẻ mặt điên cuồng thề chết không tha kia bây giờ như vừa sực tỉnh, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo, ngực phập phồng dồn dập.
Tròng mắt chúng đảo quanh, khi nhìn thấy rõ tình cảnh hiện tại, rồi nhìn thấy người áo trắng đang lặng lẽ đứng bên cạnh như hóng chuyện, bọn người vừa tàn sát lẫn nhau trợn trừng mắt. Tiếng "khục khục" phát ra từ cổ họng, cánh tay rũ trên mặt đất gắng gượng vươn về phía đó, nhưng chỉ tiếc sau cùng vẫn đập xuống đất trở lại.
"Khặc...khặc...là...ngươi!"
Dường như sau cùng đã hiểu ra điều gì đó, bọn chúng chỉ đành ôm lấy sự khó hiểu và không cam lòng mà nhắm mắt.
Túc Tinh Hàn lặng lẽ lùi về sau một bước, hàng mi dài khẽ chớp vài cái. Gương mặt vô cảm đó vẫn lạnh nhạt như cũ, không vui cũng chẳng giận.
"Có người từng dạy ta 30 quy tắc khi đi lại trong giang hồ, điều đầu tiên là lấy gậy ông đập lưng ông."
Y nói lời xin lỗi nhưng không hề có cảm xúc nào, sau đó quay người rời đi.
"Chỉ là một trò ảo thuật nhỏ mà thôi, nếu bản thân các ngươi không ôm ý định giết người thì làm sao lại rơi vào kết cục này được."