Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió mây cuồn cuộn (5)
Trong lúc Tưởng Huyền còn đang vừa nghĩ vừa run, hai người ở bên kia đã từ "đột nhiên trở mặt, rút kiếm so kè" thành "trao đổi thân thiện, thận trọng thăm dò".
"Ta thấy các hạ thần thái hoàn hảo hơi thở dâng tràn, khí quanh người ngưng tụ không tan, thậm chí còn cảm nhận được đạo ý thành hình, ắt hẳn đã sắp đến Nhập Đạo..." Trần Tam Tư nhìn chằm chằm vào Yến Nguy Lâu, liên tục tự tưởng tượng, vẻ mặt thì càng lúc càng nặng nề, đống thịt mỡ rung rung trên mặt lão cũng bắt đầu căng lên.
Yến Nguy Lâu sững sờ trong một thoáng. Đạo ý thành hình? Nhập Đạo? Sao hắn không biết nhỉ?
À khoan!
Nghĩ lại thì Yến Nguy Lâu chợt sực nhớ ra nguyên nhân. Dù bây giờ hắn phải làm lại từ đầu, tu vi cũng phải tu luyện lại, nhưng cảnh giới tâm linh của hắn không hề bị thụt lùi. Năm đó hắn đã biết đạo tâm, gieo được hạt giống nhập đạo, phá Thiên Nhân, dù rằng về sau đạo tâm vỡ nát, hạt giống nhập đạo bị che mờ, nhưng hắn vẫn là người từng Nhập Đạo, thần hồn còn sót lại một luồng hơi thở của đạo ý. Thường ngày che giấu hơi thở của bản thân thì không sao, nhưng khi tạo ra hình chiếu thời gian, hắn lại không cân nhắc quá nhiều, vậy nên mới bị lộ.
Trong lúc suy nghĩ, nét mặt Yến Nguy Lâu hiển nhiên cũng có một thoáng ngạc nhiên. Nhưng trong mắt Trần Tam Tư thì vẻ mặt của hắn lại là phản ứng khi bị người ta nhìn thấu tu vi. Ông chủ Trần này không khỏi tự đắc mà cười. Lão đắc ý vì tưởng rằng mình đã nhìn ra được bài tẩy của đối thủ, đồng thời sự hoảng sợ khi chứng kiến cái chết của ba kẻ kia cũng nhạt đi. Lão thản nhiên hỏi: "Các hạ có thực lực mạnh thế này, mà lại chịu lặng yên ẩn náu trong Âm Khôi Môn, hẳn là có mưu đồ lớn hơn. Nay đã đến đây, không thể chỉ vì giết mấy nhân vật nhỏ bé không đáng kể này chứ?"
"Không ngờ lại để ngươi phát hiện." Yến Nguy Lâu lắc đầu, gương mặt trắng bệch u ám mang khí chất của nhân vật phản diện đó bất ngờ đanh lại. "Đúng vậy, tại hạ đến đây hôm nay là vì phẫn nộ trước những việc làm trái đạo nghĩa đấy."
Trán Trần Tam Tư nổi gân xanh. Từ khi nào mà Âm Khôi Môn lại có liên quan đến hai chữ đạo nghĩa này vậy? Bọn người cả ngày chỉ biết rút hồn người ta ra luyện mới là tai họa đánh để cho người ta phẫn nộ đi tiêu diệt vì nghĩa ấy. Tên này đang định đùa bỡn à?
"Đừng có nhìn người khác bằng con mắt bảo thủ thế."
Ánh trăng mờ nhạt rọi lên tầng tầng sương đen, người thanh niên được bao trùm giữa làn sương lộ ra nụ cười nhạt.
"Mấy ngày trước tại hạ vừa gặp lâu chủ Tiêu Dao Lâu như đã quen từ lâu, thấy lòng dạ người dịu dàng rộng lượng, hành vi cử chỉ khoan dung phóng khoáng mà kính phục vô cùng, lòng ngưỡng mộ này khó mà kìm được..."
"Khục khục khục khục!" Một tràng ho sặc sụa vang lên bên cạnh, gã thanh niên vừa rót rượu cho Yến Nguy Lâu trước đó không lâu ngã sụp xuống một bên, hai mắt trợn trắng vì sặc.
Chẳng những thế, bọn người xung quanh cũng mang vẻ mặt kỳ quặc, muốn cười mà chẳng dám cười.
Yến Nguy Lâu ngạc nhiên vô cùng. Hắn chẳng qua là muốn tìm một cái cớ hợp lý để ra tay, nên mới tham khảo đống tiểu thuyết mạng đã từng đọc trước khi đến đây thôi mà. Nào là khuất phục trước sức hút nhân cách của nhân vật chính, từ nay cam tâm tình nguyện trở thành thủ hạ và đàn em... Không phải đây là chiêu trò thường dùng à? Tại sao những người này lại tỏ ra lạ lùng thế chứ? Đúng là kiến thức hẹp hòi. Thấy bọn chúng nông cạn chưa từng biết mùi đời, Yến Nguy Lâu ngừng lại chốc lát, rồi nuốt trọn hết 999 lời ca ngợi còn lại vào bụng mình.
"Ta đến là vì lâu chủ Tiêu Dao Lâu... những con chó phản bội, kẻ vong ân bội nghĩa, chết có gì tiếc?" Hắn nhìn lướt qua xác chết trên đất, rồi quay sang Trần Tam Tư, cười như thể rất khách sáo: "Thôi bỏ qua những kẻ đã chết này, tại hạ đến đây còn vì nguyên nhân khác."
"Nghe nói Vinh Phượng các là sản nghiệp do tà môn phát triển, còn ông chủ Trần đây... là người của Bắc Đẩu Ma Cung nổi tiếng như cồn!" Người khác thì biến sắc, Yến Nguy Lâu thì vẫn tỉnh như không, nói tiếp: "Ta còn nghe nói... Bắc Đẩu Ma Cung muốn gây họa cho thiên hạ, thành Thịnh Kinh là mục tiêu đầu tiên."
Cả sân vườn lặng ngắt như tờ, mặt ai nấy đều tái trắng. Nhóm thương nhân run lẩy bẩy, lòng thầm mắng không biết bao nhiêu lần là bước sai chân ra cửa, vốn tưởng hôm nay là đại tiệc để bàn chuyện phân chia Tiêu Dao Lâu, ai mà ngờ lại bị kéo vào nội chiến của tà môn, mới chớp mắt mà đã trở thành cá trên thớt mặc người chặt chém.
"Lời đồn không lọt tai trí giả. Thanh niên thì phải biết họa từ miệng mà ra, ngươi nên cân nhắc!" Giọng điệu của Trần Tam Tư chợt trở nên hung ác.
Theo đó là động tác tấn công dứt khoát mà sắc bén. Lão ra quyền ầm ầm, chỉ trong chớp mắt đã biến hóa thành mười bảy mười tám đường quyền pháp, mỗi chiêu thức chồng chất lên nhau, như núi non sập xuống, khí thế khó cản.
Mặt đất xung quanh, bàn ghế và cả những dãy tường vây nối dài đều chấn động dưới thế quyền, lung lay như trong bão tố vòi rồng.
Chỉ có điều một quyền thế nặng như núi đổ này bị chặn lại bởi bàn tay trắng bệch lạnh băng. Bàn tay linh hoạt xoay một vòng, nhẹ nhàng gạt đi, cắt vào cổ tay Trần Tam Tư như một lưỡi dao, máu tươi bắn tung tóe, gần như có thể thấy xương trắng lộ ra.
Vào giờ phút quan trọng, nếu lão không kịp thời rút lui thì e rằng cả tay mình cũng bị chặt đứt.
"Ngươi dám chủ động ra tay với ta, mà thực lực chỉ có thế thôi sao?" Yến Nguy Lâu thu tay về, khẽ than. Hắn vẫn như trên áo đen có lửa quỷ bập bùng, ánh mắt bình thản, phảng phất sự khinh miệt khôn tả.
"Tất nhiên là không!" Trần Tam Tư cười lạnh.
Vù...
Tưởng như có cuồng phong quét qua cả sân, Trần Tam Tư bất thình lình thở ra rồi hít vào, từng dòng khí xanh xoay chuyển quanh người, đống thịt mỡ trắng ởn trên người cũng rung lên. Lão giẫm mạnh xuống, nhảy bật lên. Ở giữa không trung, thân hình lão hoàn toàn thay đổi, chỉ sau mấy hơi thở mà một lão mập trắng bóc đã teo rút thành cơ bắp săn chắc, cái chân có khói xanh quấn quanh quất về phía Yến Nguy Lâu như là roi thép.
Những người khác thấy mắt hoa lên, thấy thấp thoáng đâu đó như một con hổ đói đang vồ mồi, cái đuôi hư ảo quất mạnh, chuẩn bị đánh chết thanh niên đứng trước mặt.
Gương mặt tái trắng âm u của thanh niên vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm. Hắn không do dự bước lên đón địch, tay áo rộng tung bay, bàn tay một lần nữa xuất hiện dưới lớp áo. Một giây sau, sương đen ùn ùn kéo ra, che phủ hết tầm mắt của mọi người. Tiếng động kỳ quái truyền ra trong màn sương, như có thứ gì đó đang bị ăn mòn.
Sau một tiếng ầm lớn, một bóng người bay ngược ra ngoài, lộn mấy vòng trên không rồi mới lảo đảo tiếp đất. Lão như bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy ra ngoài hơn mười mét, đập thẳng vào vách tường sau lưng, chân kéo lên trên mặt đất thành hai cái rãnh sâu hoắm. Trần Tam Tư đã khôi phục lại dáng người mập mạp, vẫn dùng thịt mỡ trên người để giảm bớt tác động, còn sắc mặt thì âm trầm khó tả.
Sương đen tan đi, bóng dáng Yến Nguy Lâu xuất hiện tại chỗ cũ, tay áo dù rằng hơi rách nát, nhưng vẻ mặt vẫn thong dong.
"Lạch cạch lạch cạch..."
Bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng tên đã lên nỏ, không biết từ lúc nào, mảnh sân này đã bị bao vây kín kẽ, trên cành cây, giữa lùm cỏ, bên ngoài tường, sau bình phong... Vô số bóng người lộ ra dưới màn đêm, nhìn chằm chằm vào Yến Nguy Lâu với ánh mắt lạnh băng. Mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh dưới trăng, chuẩn bị sẵn sàng để giáng xuống nhưng mưa phủ kín trời.
Vút vút vút vút!
Sương đen quanh người Yến Nguy Lâu ồ ạt dâng lên như thủy triều, tất cả tên bị cản lại cách hắn nửa thước, rồi sau đó bắn ngược lại điểm xuất phát như bị một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển.
Nhưng loạt tên bắn này chỉ là bắt đầu, hoặc có thể nói là thăm dò, ngày càng nhiều hơi thở nguy hiểm tiếp cận cái sân nhỏ này.
Yến Nguy Lâu ngạc nhiên nhướn mày, có cảm giác như kim đâm vào lưng. Cảm giác này không đến từ vô số những loại vũ khí sắc bén đang nhắm vào hắn, mà là từ một nơi khác.
Hắn chợt quay người nhìn về phía sâu trong Vinh Phượng các. Có một đại tông sư đã đạt cảnh giới thấp nhất là Nhập Đạo đến đây, đã khóa chặt hắn.
Đằng trước Vinh Phượng các, ở tòa lầu cao nhất, lúc này vẫn đầy ắp tiếng cười nói.
Hơn mười công tử nhà quyền quý có tiếng trong thành Thịnh Kinh tụ tập ở đây, bàn tiệc trước mặt đã bừa bộn, mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp phòng. Đám người say ngả nghiêng, ngả vào lòng các thiếu nữ mềm mại xung quanh, mặt cười ngây ngô.
"Đến đây nào, thêm một ly nữa!"
"Được! Ai ngã trước người đó làm cháu!"
Tiết Hàn Sơn cũng đã say khướt nhưng vẫn còn đang la hét, nâng ly rượu với người bên cạnh. Người kia không chịu thua kém, cũng cao giọng hét ngược lại.
Chỉ duy nhất Yến Nguy Lâu còn đang ngồi yên trên ghế, nhưng trông cũng có vẻ đã say, gò má còn ửng hồng nhàn nhạt. Hắn chống một tay dưới cằm, tay kia nắm hờ ly rượu bạch ngọc, yên tĩnh cúi đầu, ánh mắt hạ xuống nhìn vào ly trên tay, không hề cử động. Rượu trong veo óng ánh phản chiếu đôi mắt hắn, sâu như vực thẳm, lạnh như băng tuyết, lặng như đầm nước.
"Thế tử điện hạ, đã đến đây rồi, sao còn phải câu nệ làm vậy, đúng là đáng chán..." Tiết Hàn Sơn ôm một ca nữ, lảo đảo tiến đến gần, mở miệng ra là đầy mùi rượu.
Hắn đặt một tay lên vai Yến Nguy Lâu, nhưng chưa kịp đẩy thì vị Thế tử điện hạ đang ngồi bất động đã ngước lên nhìn hắn, rồi ngoẹo đầu ngã sang một bên, còn thuận thế kéo luôn cả Tiết Hàn Sơn ngã cùng, làm đầu hắn đập luôn vào bàn.
"Vụt!"
Chỉ một tích tắc, tiếng xé gió vang lên, một vệt sáng lạnh phóng qua bên tai hắn, để lại vết máu. Tiết Hàn Sơn cảm thấy vành tai nhói lên, chưa kịp nghĩ xem là việc gì xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn. Hắn mơ màng ôm đầu đứng dậy, rồi đần mặt ra nhìn vách tường đã chia năm xẻ bảy. Một đống những mũi tên như bị người ta bó lại với nhau ghi thành một lỗ trên tường, vô số những vết nứt nhỏ đang lan ra. Hắn ngây ngốc quay người, nhìn về phía cửa sổ sau lưng, cũng chính là hướng tên bắn tới, giờ đây chỉ còn một cái lỗ to đùng.
"Á!" Vài ca kỹ hầu rượu thảng thốt kêu lên.
"Mẹ kiếp! Đứa nào dám bắn lén? Muốn lấy mạng ông mày sao?"
Tiết Hàn Sơn sờ cái tai bị trầy rách da, cả người toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu Yến Nguy Lâu không "tình cờ" đẩy ngã hắn, thì chắc bây giờ hắn đã bị đâm cho thủng một lỗ.
Ngoài ra, vài người khác cũng như hắn, bị thương nặng hoặc nhẹ dưới làn mưa tên. Các ca kỹ hét lên trong kinh hoàng, mọi người đều biến sắc, nhìn lại cái lỗ đen thui và vách tường tan nát kia,cơn say cũng bay biến quá nửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm thị vệ vọt vào trong, mặt mày cảnh giác, vây quanh bảo vệ nhóm công tử quyền quý này vào giữa.
Tỉnh rượu rồi, những người này cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ là vừa rồi trong lúc bọn họ say sưa ở đây, đã trải qua một hồi sinh tử, suýt nữa thì được tiễn đi gặp Diêm Vương mà chẳng rõ nguyên nhân. Vài người có gia thế hiển hách, ngày thường đã quen coi trời bằng vung, nay trong lúc đang vui vẻ lại suýt nữa bị ám hại, ai nấy vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ, cộng thêm hơi rượu bốc lên đầu, lửa giận bừng bừng. Bọn họ vội mang theo nhóm thị vệ rầm rộ xông thẳng xuống lầu, muốn đi tìm đối phương tính sổ.
"Các vị công tử..."
Quản lý của quán rượu đang định tiến lên ngăn cản, thì bị Tiết Hàn Sơn khí thế hung hăng dẫn đầu đẩy ra: "Cút sang một bên!"
Đoàn người hùng dũng như đi vào chốn không người, xông thẳng vào phía sau Vinh Phượng các, liếc một cái đã thấy đám đông đang bao vây một mảnh sân nhỏ, và cung nỏ trên tay từng người.
"Hay lắm! Quả nhiên đúng là các ngươi đang giở trò!"
Suýt nữa thì mất mạng không rõ lý do, nhóm công tử này bùng nổ, lập tức ra lệnh cho thị vệ bên người xông lên, miệng thì mượn rượu mà chửi một loạt những lời không êm tai.
"Từ từ, khoan đã, các vị công tử, đây là nhà sau của Vinh Phượng các, không thể vào, không thể vào đâu!" Quản lý lật đật chạy theo, vội vàng bước lên ngăn cản.
Yến Nguy Lâu vẫn luôn im lặng đứng giữa đám người đột nhiên tiếng lên một bước, quét mắt thản nhiên nhìn xung quanh.
"Lén lút giấu cung nỏ quá trăm, ngươi có biết là tội gì ở Đại Ung không? Vinh Phượng các đang định tạo phản à?"
Một cái tội quá lớn chụp xuống đầu, quản lý cũng không dám cử động. Lúc này, các thị vệ đã càn quét một loạt trở ngại phía trước, chừa ra một con đường rộng rãi.
Đèn hoa đan xen rực rỡ, khoảng sân xuất hiện trước mắt mọi người. Trong sân là bàn ghế gãy đổ lung tung, mặt đất thì đầy những hố nông sâu khác nhau, cùng với một nhóm thương nhân quần là áo lượt đang mềm nhũn như bùn trên đất.
Ngay giữa sân, một loạt võ giả cầm đao kiếm đang bao vây một bóng người ở giữa, mặt kẻ nào cũng như đang đối diện với kẻ địch hùng mạnh.
Giữa vòng vây là một thanh niên với tóc đen nhuộm sương, áo đen như có lửa thiêu, với dung mạo tuấn tú nhưng u ám.
Hắn quay người lại, mỉm cười với Yến Nguy Lâu.