Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từng giọt mồ hồi nhỏ xuống cát, phát ra tiếng lộp bộp. Không lâu sau, Ngu Ngốc đến cả mồ hôi cũng không ra được. Nhưng cậu
vẫn ôm đứa bé, rảo bước dưới ánh mặt trời chói chang.
“Haiz, đủ chưa?”
Ám Diệt mấy ngày nay không có nói gì. Bây giờ, nó cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Thằng nhóc loài người, nhóc đã đi liên tục hơn ba tháng. Ta vẫn một mực không mở miệng, là bởi vì ta rất bội phục ý chí cầu sinh của nhóc, muốn xem nhóc có thể sống được bao lâu. Nhưng mà bây giờ, thể lực nhóc đã hết, còn con bé này là gì của nhóc? Nhóc có đáng vì nó mà mạo hiểm băng qua sa mạc không?”
Ngu Ngốc không nói gì, cậu chỉ không ngừng hít thở, không ngừng đi tiếp. Ở phương xa sắc trời dần dần biến hóa, một trận bão cát hình như sắp tới.
“Nhìn thấy không? Đây chính là kết cục của nhóc, bị sa mạc nuốt chửng! Ta thì không quan tâm tới việc nhóc sẽ chết ở chỗ này, ta sẽ ở chỗ này chờ đợi một người có thể sử dụng ta. Nhưng ta thật sự cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì nhóc là người mà ta thấy có đủ tiềm lực và tư cách nhất. Nếu như nhóc khôn ngoan một chút, căn bản sẽ không lưu lạc tới tình trạng này.”
Bão cát đã gần ngay trước mắt, ở phía trên bầu trời đã bị bão cát che lấp. Ngu Ngốc đứng im tại chỗ, ôm bé gái đang ngủ say, ánh mắt đờ đẫn nhìn qua bão cát đang lướt tới.
“Nhóc vì nó mà trả giá nhiều như vậy. Vậy con bé này có thể mang đến cho nhóc cái gì? Nó mang đến cho nhóc danh dự ư? Mang đến cho nhóc tiền tài sao? Hay là mang đến cho nhóc sức mạnh và quyền lực khiến người khác cúi đầu xưng thần? Không, nó không mang đến cái gì cho nhóc. Nó chỉ mang đến cho nhóc phiền phức và nguy hiểm! Nó cũng là một thứ vướng víu!”
Bão cát đến. Ngu Ngốc bước một bước về phía trước, cả người lập tức rơi vào trong đống cát. Sau khi rơi xuống, xuất hiện trước mắt cậu là một cái hang. Ngu Ngốc vội vàng trốn vào trong hang, chờ đợi bão cát qua đi.
Giờ phút này, trong mắt của cậu đã không còn vẻ lạnh lùng, chỉ còn sự mệt mỏi và rã rời. Ở bên ngoài, gió không ngừng rít. Cái hang tuy có thể bảo vệ cậu khỏi bão cát, nhưng giờ không còn nước và đồ ăn, cậu có thể chống đỡ bao lâu?
Cúi đầu xuống, bé gái nằm trong ngực Ngu Ngốc đang ngủ say. Đã hơn bốn tháng, giờ nó đã lớn hơn không ít, tã lót đã không cách nào trùm được cả người nó. Bé vươn một cánh tay nhỏ từ trong tã ra rồi khua khua.
Nó... thật sự là thứ vướng víu?
Dù là một người kiên cường cũng khó có thể chịu đựng gánh nặng như này, với một thằng nhóc mười tuổi mà nói, cậu có thể đi đến nơi đây thì đã phải chịu đựng rất nhiều thống khổ. Ý chí của cậu bị bão cát mài mòn dần, cậu nhìn vào ánh mắt của đứa bé, cậu cũng dần dần bị bao phủ một tầng nghi hoặc.
Ngay lúc này, cậu dựa vào những suy nghĩ trước đây nhưng vẫn không có tìm được đáp án của vấn đề.
Mình, vì cái gì phải chiếu cố nó?
Ở bên ngoài bão cát vẫn tiếp tục thổi, ngẫu nhiên có vài hạt cát đập lên người Ngu Ngốc khiến cậu nhìn càng thêm dơ bẩn và mệt mỏi...
...
Bộp.
Đêm khuya, bão cát vẫn tàn phá mọi thứ. Ở cái hang động chật chội không chút ánh sáng này, lại có tiếng bước chân vang lên.
Ngu Ngốc bừng tỉnh, cậu mở hai mắt ra, nhìn vào bé gái trong ngực. Ban đêm ở sa mạc rất lạnh, một cái cánh tay của bé vẫn ở bên ngoài. Ngu Ngốc ngẫm lại, dùng thời gian cực ngắn suy nghĩ một chút về vấn đề kia. Nhưng cậu vẫn không nghĩ ra được đáp án, đã nghĩ không ra đáp án, thì không nghĩ nữa.
Cậu nâng cánh tay nhỏ của bé gái lên, cẩn thận từng li từng tí nhét vào tã lót, ôm lấy bé rồi đi sâu xuống hang.
Bịch bịch.
Thanh âm vang lên lần nữa. Mà lần này, Ngu Ngốc nghe rõ ràng, đây không phải là tiếng bão cát cuốn đất đá, mà là tiếng bước chân!
Nhưng điều này có thể sao? Bên ngoài, bão cát vẫn đang thổi mạnh, là loại người gì mà có năng lực đi ở hoàn cảnh này? Mà từ tiếng bước chân mà nghe, đối phương hình như không có nôn nóng. Tựa hồ đối với đối phương mà nói, bão cát ở bên ngoài cũng không phải là bão cát, mà chỉ là một trận mưa phùn ngày xuân. Mà đối phương chỉ vì tránh né cơn mưa xuân này, mới tiến vào cái hang này..
Bịch bịch, bịch bịch, bịch bịch...
Tiếng bước chân, không chỉ của một người. Ngu Ngốc vỗ nhè nhẹ vào bé gái, xác định nó thật sự ngủ yên, thì dùng tay phải mò mò, xiềng xích nhẹ nhàng buông ra, Ám Diệt đã được cậu cầm nơi tay.
Đối phương là ai?
Bất kể là ai, cảnh giác vĩnh viễn là phương pháp để sống sót tốt nhất.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, đôi mắt ảm đạm vì bị hành hạ của Ngu Ngốc, lại bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh.
“Ai nha nha, bão cát thật lớn a. Đêm nay ở chỗ này ngủ một đêm đi.”
Giọng của phụ nữ?
Hơn nữa, là giọng của một người phụ nữ trẻ.
Đối phương cầm lấy bó đuốc, theo ánh sáng di chuyển, cuối cùng họ cũng xuất hiện trước mặt Ngu Ngốc.
Dù là thời điểm nào Ngu Ngốc cũng giữ vững sự tỉnh tảo, nhưng giờ phút này cậu lại sợ hãi đến mức nói không ra lời. Bởi vì thứ mà cậu nhìn thấy không phải là người phụ nữ, mà là một con sói trắng cao hai mét! Con sói này có bộ lông trắng như tuyết, trên trán có đường vân hình ngọn lửa vàng óng. Đôi mắt đỏ như máu kia lướt quanh hang động một lần, sau khi nhìn thấy Ngu Ngốc thì không có phản ứng nào, giống như là không nhìn thấy.
Tim của Ngu Ngốc đập liên tục, phản ứng đầu tiên của cậu là không có phản ứng. Cậu trơ mắt nhìn con sói lớn kia nằm ở góc hang, nhắm mắt lại, động cũng không dám động.
“Chậc chậc. Hoá ra nơi này đã có chủ nhân rồi a?”
Đi sau con sói là một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ này đội cái mũ màu trắng, toàn thân được bao phủ bằng một lớp áo choàng, không thấy rõ khuôn mặt. Nghe giọng nói, nhìn chiều cao, tuổi chắc sẽ không vượt qua mười sáu mười bảy tuổi.
Cô gái kia chậm rãi đi đến trước mặt Ngu Ngốc, đối với hành động nắm dao găm của cậu cũng không để ý. Cô ta ngồi xổm trước mặt Ngu Ngốc, bờ môi dưới lớp áo choàng lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Thật xin lỗi, cậu bé nhỏ. Bão cát bên ngoài quá lớn, xin hỏi, có thể cho phép ta và bạn ta ở chỗ này ở một đêm sao?”
Giọng nói rất trọng trẻo, tràn ngập giọng điệu thương lượng. Giống như Ngu Ngốc nói một từ "Không" thì đối phương sẽ rời đi.
Ở cùng với người lạ, tuyệt đối là một việc rất nguy hiểm. Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không biết, đối phương sẽ vì nguyên nhân và lý do gì, đâm vào ngực ngươi một dao. Ngu Ngốc rất không nguyện ý ở cùng với con sói và cô gái lạ này, nhưng nhìn vào con sói bên kia, cậu biết mình không có lựa chọn.
“... Ừ.”
Cô gái đó cười cười, đứng lên, vỗ vỗ nơi áo choàng rồi trở về bên cạnh con sói. Đối với con quái vật đáng sợ kia, người này không có chút sợ hãi nào, cô dựa vào bụng con sói, duỗi cái lưng mệt mỏi. Sau đó, cô gái lấy cái túi du lịch trên người con sói, từ trong đó lấy ra một số đồ ăn, bắt đầu bữa tối.
Đồ ăn có rất nhiều loại, có thịt bò, rau xanh và lương khô. Nhưng kì lạ là, cô gái luôn đem thịt cho con sói ăn, còn bản thân chỉ ăn rau xanh và bánh quy. Không biết đây có phải là nguyên nhân cô ta có thể bình an vô sự trước con quái vật này không?.
“Nhóc ăn không?”
Bỗng nhiên, cô gái vươn tay, đưa tới một khối lương khô.
Dạ dày Ngu Ngốc đã sớm rỗng tuếch. Nhưng cậu vẫn cảnh giác như cũ, không có nhận. Không có người vô duyên vô cớ cho ngươi đồ ăn, trừ khi người đó muốn lợi dụng ngươi, giết chết ngươi, hoặc là muốn từ trên người ngươi mò được chỗ tốt gì.
Cô gái kia đối với sự cảnh giác của Ngu Ngốc có chút ngoài ý muốn. Nhưng cô ta cũng không có lấy lại lương khô, ngược lại từ trên lưng sói lấy ra rau quả khô, Bánh quy, thịt bò và một bình nước, đưa tới trước mặt Ngu Ngốc.
“Nhóc có thể chịu, nhưng đứa bé này có thể nhịn không. Nhóc lo lắng ta hại nhóc, hay là muốn đứa bé này chết đói?”
Bờ môi của Ngu Ngốc đã sớm khô nứt, đau đớn ở bên ngoài làm cậu mất đi cảm giác đau đớn. Nhưng đứa bé trong ngực lại không thể thừa nhận loại sự thống khổ này, gần đây không có đủ đồ ăn làm nó gầy gò, tiếng khóc cũng bé hơn trước nhất rất nhiều.
Ngu Ngốc nhìn vào đứa bé đang mê man, lại nhìn vào đồ ăn trước mặt. Rốt cuộc, cậu khẽ cắn môi, cầm chai nước này, uống một ngụm nhỏ. Bánh quy, rau quả, thịt bò, tất cả đều cắn một chút, hòa với nước nuốt vào.
Tiếp theo, là chờ đợi hơn ba mươi phút.
Cô gái không có can thiệp, cô vẫn như cũ nằm bên người con sói. Ba mươi phút sau, Ngu Ngốc thấy mình không có chết, mới yên tâm đem nước cho đứa bé uống, bóp nát bánh quy rồi hoà tan với nước, đem cho bé ăn. Đợi khi bé gái ăn no, cậu mới nhét đầy cái bao tử bằng những đồ ăn kia.
Cô gái mỉm cười, chờ đợi, không nói một lời, đợi Ngu Ngốc ăn xong.
“Ăn xong chưa?”
Sau một lát, cô gái này nhẹ nhàng nói.
Ngu Ngốc quệt quệt vệt nước nơi miệng, vết thương nơi môi bị ẩm làm cậu đau đớn, nhưng lại đau rồi dễ chịu. Cậu cảnh giác ôm bé gái, co lại vào góc hang, con ngươi lạnh như băng không rời cô gái và con sói bự.