Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kampa lại cười khẩy một tiếng. Ông ta vứt cái phiếu điểm lên bàn, nói:
“Các em có muốn nâng cao học phần không?”
“Có... Có, thưa thầy.”
“Rất tốt, vậy thì không cần phải chờ học kỳ mới. Bây giờ thầy có một nhiệm vụ muốn giao cho các em. Chỉ cần các em thành công hoàn thành nhiệm vụ, thầy lập tức cộng thêm năm mươi điểm học phần cho bọn em. Có làm hay không?”
Stilton ngẩng đầu, kinh ngạc vì con số năm mươi điểm. Fürth mặc kệ những chuyện này, vội vàng gật đầu nói:
“Làm! Bọn em làm!”
“Muốn làm, vậy thì trả lời câu hỏi của thầy, nơi nào chứa nhiều lương thực nhất ở ký túc xá khu D?”
Khu D? Hai người nghĩ nghĩ. Fürth thì vẫn còn mơ hồ, còn Stilton đầu óc nhanh nhạy, trả lời:
“Thưa thầy, là “Yến Hội Trà Quán”.
"Không sai. Trong khoảng thời gian gần đây, lương thực trong trà quán này thường bị mất một cách không rõ. Cho nên thầy muốn bọn em đến trông coi một buổi tối, bắt lấy tên trộm đồ ăn. Sau khi bắt được, đưa tên trộm kia đến nơi này. Nhưng nếu như bọn em trông coi không cẩn thận, khiến cho đối phương trộm được lương thực... Đến lúc đó, bọn em trước tiên tới đây nói cho thầy.”
Đây thật là một nhiệm vụ kỳ quái, bởi vậy Stilton và Fürth cứ nhìn nhau. Trong lúc nhất thời cũng không biết hiệu trưởng có ý gì.
“Thưa thầy, tên trộm kia chỉ trộm đồ ăn ư? Nếu như vậy, đối phương có phải là chuột, hoặc là một loài sinh vật nào đó?” Fürth hỏi.
Kampa ngẩng đầu, hừ một tiếng. Tiếng hừ này khiến Fürth tự động lui về phía sau. Sau đó, vị hiệu trưởng này liền nói một câu khiến người ta thấy lành lạnh:
“Những sinh vật khác? Hừm... Có lẽ thứ các cậu đối mặt, là một con “dã thú” thật sự ấy chứ.”
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Bầu trời sáng trong đêm chậm rãi biến mất, thay vào đó, là bóng tối sau khi bị tầng tầng mây đen che phủ. Ánh trăng và những vì tinh tú đều trốn sau tầng mầy dày đặc kia, giống như sợ hãi điều gì, không dám chiếu sáng dù chỉ một chút.
Khu ký túc xá giữa đêm khuya thật yên tĩnh.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng, một buổi đêm mùa hè lại có thể yên ắng như thế. Những cơn gió thổi vào quần áo, lại có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh giá.
Fürth bọ lấy quần áo trên người, cùng bởi vì Stilton song song đi vào "Yến hội quán trà" cửa hàng. Bởi vì Stilton lấy ra chìa khoá, mở ra bị ba tầng xích sắt chăm chú khóa lại đại môn, đi vào.
“Này, cậu nói xem “dã thú” mà Kampa nói là ý gì?”
Fürth còn không chờ Stilton đóng cửa lại, đã ngồi xuống cạnh một cái bàn gần đó.
“Tôi không biết.” Stilton đóng cửa lại, nhún vai. Cậu ta sờ sờ khuôn mặt đầy tàn nhang của mình, hừ một tiếng:
“Có lẽ ý của ông ta là đối phương không phải nhân loại, mà hẳn là một con ma thú.”
“Ma... Ma thú?!”
“Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng có hoảng vậy chứ.”
Fürth che miệng của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại về sau, nói ra: “Đối phương là ma thú? Vậy chúng ta nên làm cái gì?!”
Stilton ngồi trước mặt Fürth, nói: “Làm cái gì, tất nhiên là bắt nó lại rồi~~~. Cậu đừng quên, năm ngoái thiếu gia Gudse chỉ dùng sức mạnh của chính mình là đã có thể không chế ba con ma thú cấp một. Con ma thú kia chỉ dám ăn trộm đồ ăn, hẳn là thực lực không cao lắm. Tôi càng quan tâm đến năm mươi học phần, cái đó có liên quan đến thể diện của tôi.”
Fürth cười cười, cậu ta vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Stilton, cười nói:
“Đúng đúng đúng! Toàn bộ anh em ruột hay họ hàng của cậu đều nằm trong hệ võ đấu hoặc là hệ tung thạch, chỉ có cậu thì thiên phú không cao, chỉ có thể ở trong hệ khoa học kỹ thuật. Nhưng kỹ thuật chế tạo của cậu cũng không có gì đặc biệt, nếu như thành tích học tập lại không tốt, vậy thì... Ách..."
Khoé miệng của Fürth giật giật, bởi vì cậu ta nhìn thấy ánh mắt độc ác của Stilton.
“Thật... Thật xin lỗi...”
Stilton hừ một tiếng, nói:
“Thực lực cao thì sao? Trong thế giới sau này, người càng thông minh càng có tác dụng hơn người chỉ biết chiến đấu. Đám vũ phu chỉ biết chém chém giết giết chỉ có thể bị loại người như tôi dắt mũi. Trừ thiếu gia Gudse ra, tôi dám cam đoan trong học viện này không có ai có thể thay đổi suy nghĩ nhanh như tôi! Cậu có cược không?”
Fürth le lưỡi, không nói gì thêm nữa. Hoàn toàn chính xác, trừ Drau Gudse – thiên tài năm mươi năm mới gặp, mặc kệ là học tập hay thực lực đều vượt qua thiên tài đồng trang lứa. Lần trước trong giải thi đấu cờ vua, cậu ta là chỉ thua bởi Drau, vững vàng ngồi ở vị trí á quân.
Bóng đêm bên ngoài càng ngày càng dày đặc, ngoại trừ ánh đèn trông quán, tất cả đều chìm trong bóng tối. Dưới ánh đèn, hai đứa trẻ bàn luận, đánh giá thực lực của mình.
Đúng vậy, bọn nó vẫn luôn nằm trong ánh sáng. Mà khi “bóng tối” dần dần đi tới, “ánh sáng” vẫn luôn là thứ đầu tiên bị nuốt chửng.
Sạt... Sạt...
Gió, thổi lá cây đại thụ bên ngoài, phát ra tiếng vang nhẹ...
“Hửm?”
Ngay tại khi đang đàm luận về việc làm cách nào mà bản thân có thể thủ thắng trong ván cờ, Stilton đột nhiên im lặng! Cậu ta bỗng đứng lên, dán mặt vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
“Chuyện gì?”
Fürth không biết đã lấy ra một bao đồ ăn vặt từ lúc nào, vừa ăn vừa hỏi.
Stilton nhìn, mặc kệ là nhìn về hướng nào, cũng chỉ là bóng tối. Bầu trời biến mất, đất cũng không thấy đâu, ngay cả cái cây cách đây khoảng ba mét, cũng chìm vào trong bóng tối...
“Thời tiết thật là tệ hại.”
Stilton lui về từ bên cửa sổ. Cậu ta rút kiếm từ nơi hông, cảnh giác, từng bước từng bước lui về phía nhà kho.
“Gì vậy Stilton?”
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
Stilton tiện tay tắt đèn, phía trong không gian đen kịt này, cậu ta lặng lẽ đẩy cánh cửa nhà kho ra.
“Con mồi của chúng ta đã xuất hiện.”
Trong kho hàng cũng đen ngòm, Stilton một cái tay cầm đèn pin, một cái tay khác giơ kiếm, chậm rãi lượn quanh nhà kho. Cậu ta ngẩng đầu, nhìn vào cửa sổ thông hơi.
Nơi cửa sổ có một lớp hàng rào sắt, chỉ mở ra có mười centimét. Tay của con người cũng có thể luồn vào, nhưng muốn lấy đồ ăn trong này, vậy thì khó càng thêm khó.
Trong phòng, các loại rau quả và đồ ăn đều được đặt trên kệ. Cánh cửa tủ lạnh còn đang đóng lại, các loại thịt và pho mát còn nguyên vẹn không hư hại gì. Bên cạnh cửa sổ thông gió có một cái giá treo đủ các cây gậy dài ngắn không đồng đều, bên trên những chiếc gậy kiểu đều treo móc, hẳn là dùng để treo thịt vịt nướng và gà tây. Hiện tại, tất cả những loại thực phẩm chín đều được cất trong tủ.
Ở bên ngoài, gió đêm lạnh thổi phù phù. Những cơn gió kia thổi đến cổng, tiêu tán.
Sau khi Stilton vờn quanh một vòng, Fürth đi vào nhà kho, đồng thời khóa cửa từ bên trong. Hai người ngồi xuống, cảnh giác nhìn vào cánh cửa sổ.
“Cái gì vậy Stilton...?”
“Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có thể khẳng định, thứ kia tuyệt đối không vào được.”
Stilton khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói: “Nhà kho có hai lối ra vào. Một cái là cửa sau, thông ra bên ngoài, một cái khác thì thông ra phòng trước. Bây giờ, cánh cửa đã bị chúng ta khóa lại, đối phương nếu như là một “con người”, tuyệt đối không vào được.”
Fürth nín một hơi, khuôn mặt đỏ lên. Cậu ta lấy kiếm nắm trong tay mình, run rẩy nói:
“Nếu... Nếu như đối phương không phải... Người... Mà là... Ma thú...?”
“Vậy thì giết nó.” Stilton nhìn vào thanh kiếm trong tay, cười khẩy nói:
“Bằng vào sức của hai người chúng ta, nếu như ngay cả một con ma thú chỉ có thể trộm lương thực cũng không giết được, vậy thì quá vô dụng.”
Sau khi nói xong, nhà kho lại trở về vẻ yên tĩnh. Hai người gần như ngừng hô hấp, giơ kiếm lên, lẳng lặng chờ... thứ kia xuất hiện.
Một phút...
Hai phút...
Năm phút...
Mười phút...
Sự yên lặng như bao phủ thế giới này. Ngay cả gió bên ngoài cũng như e ngại thứ gì đó, không còn dám thổi dù chỉ lất phất...
“Cộc! Cộc cộc cộc!”
Đột nhiên! Nơi cửa chính phát ra những tiếng bụp bụp! Fürth trợn to mắt, nắm chặt kiếm, cắn răng! Nhưng Stilton lại nở nụ cười hưng, nhẹ nhàng kiềm chế người bạn mình lại.
“Đừng vội, thứ kia bị kẹt ở bên ngoài, đừng có gấp!”
“Nhưng... nhưng mà tiếng đập cửa vang như vậy!”
“A, cậu nói không sai. Xem ra phán đoán của tôi xảy ra sai lầm, đối phương căn bản không phải là ma thú, mà chỉ là một “con người” cực kì bình thường mà thôi.”
Stilton nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm trong tay, khóe miệng nở nụ cười tàn độc:
“Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng cửa sổ đều đang đóng, người kia tuyệt đối không vào được.”
“Vậy... Vậy chúng ta có phải chỉ cần chờ ở đây đến hừng đông?”
“Chờ đến hừng đông? Sao phải vậy?”
Stilton sờ sờ cái mũi, ngón tay xẹt qua tàn nhang trên mặt, nở nụ cười hưng phấn:
"Fürth, bây giờ chúng ta cũng coi như là đang thi hành nhiệm vụ. Nếu như chúng ta không chỉ bảo vệ được lương thực ở đây mà còn bắt được tên ăn trộm kia, học phần nhận được có cao hơn hay không?”
Fürth sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, cậu ta cũng nở nụ cười.
“Đúng a đúng a! Vả lại... Vả lại...” Cậu ta rút kiếm ra, nụ cười hưng phấn trên mặt càng đậm.
“Đúng! Chúng ta có thể giết chết tên trộm kia. Hơn nữa còn có thể giết một cách quang minh chính đại!”