Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xa cách hai năm, lần thứ hai trở lại Thiên Tuyệt cung, ngực cảm giác rất phức tạp, dù sao cũng đã sống ở nơi này hơn mười lăm năm, nơi này chính là nhà của y. Mặc Thanh nắm tay Mặc Viêm, từng bước từng bước đi vào Thiên Tuyệt cung, Mặc Viêm yên lặng nhìn cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ, mỗi một chỗ tựa hồ đều có dấu vết của y lưu lại.
Mặc Viêm cho rằng Mặc Thanh muốn dẫn y tới Thanh Lộ điện, thế nhưng hắn lại trực tiếp mang y tới Thanh Hoa điện. Mặc Viêm có chút không rõ nguyên do, Mặc Thanh lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc y, giọng nói có chút lấy lòng: “Viêm nhi, sau này ở cùng phụ thân, được chứ?” Mặc Viêm triệt để trở nên ngớ ngẩn, vì sao y cảm thấy hai năm không gặp, Mặc Thanh tựa hồ thay đổi thành một người khác.
Nếu là lúc trước, Mặc Thanh làm sao sẽ nắm tay y, làm sao ôm y nghỉ ngơi, như thế nào biết dùng loại khẩu khí này yêu cầu y ở chung. Dù vậy, Mặc Viêm chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Mặc Thanh. Y gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng. Mặc Thanh tựa hồ có chút vui vẻ, Mặc Viêm thấy được con ngươi kim sắc hiện lên nhàn nhạt vui sướng.
Mọi việc như trở về hai năm trước, Mặc Viêm ban ngày luyện kiếm, viết chữ. Mà thời gian còn lại, tựa hồ tất cả đều dành cho Mặc Thanh, Mặc Thanh đột nhiên trở nên có chút dính người, Mặc Viêm không biết hình dung như vậy có đúng hay không. Thế nhưng hiện tại, mỗi ngày hắn đều cùng Mặc Viêm dùng cơm, sau đó sẽ cùng nhau nghiên cứu trà đạo, hay là ở cấm địa so tài một chút, có lúc mỗi người một vò rượu mạnh, ngồi ở Thanh Hoa điện uống rượu, ngắm trăng.
Không thể không nói cuộc sống như vậy, đối với Mặc Viêm trước đây, căn bản là không dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ tất cả đều là hiện thực, Mặc Viêm đôi lúc hoài nghi mình có phải hay không vẫn đang nằm mộng.
Như thường ngày, Mặc Thanh cùng Mặc Viêm tỷ thí, hai người đều nằm giữa bãi cỏ trong cấm địa. Mặc Thanh nhìn một trời đầy sao, dường như biến thành có chút đa cảm. Hắn nghiêng người nhìn Mặc Viêm bên cạnh, Mặc Viêm trong miệng ngậm một cọng cỏ, cũng xuất thần nhìn bầu trời đêm, trong con ngươi đen thẳm trong trẻo mang theo một tia tình tự Mặc Thanh không hiểu.
“Sau khi ngươi đi, ta thường tới nơi này”. Thanh âm Mặc Thanh trong đêm tựa hồ càng thêm mờ ảo.
Mặc Viêm nghe tiếng, nghiêng mặt nhìn sang Mặc Thanh: “Cũng học theo ngươi nằm như vậy trên bãi cỏ, nghĩ lý do vì sao ngươi muốn ly khai”. Lời của hắn khiến ngực Mặc Viêm đột nhiên nhảy lên.
“Vậy người bây giờ biết chưa?” Mặc Viêm không biết vì sao, thời điểm y nói ra câu này, ngực mang theo tràn đầy chờ mong. “Ta hỏi qua Thần Mộc, y nói ngươi ly khai bởi vì phương thức chúng ta ở chung không giống phụ tử”. Mặc Viêm hơi giật mình nhìn Mặc Thanh, ngực vốn đang mang chút chờ mong thoáng cái đã trở nên trống rỗng.
“Viêm nhi, ta hiện tại đối với ngươi đủ tốt chứ?” Mặc Thanh nheo lại con ngươi ám kim, xoay người hỏi Mặc Viêm. Trong mắt cư nhiên còn mang theo vẻ mong đợi. Mặc Viêm đột nhiên nhìn bầu trời đêm, khổ sở cười rộ lên. Sao y vẫn còn chờ mong, không phải đã sớm biết rồi sao, trong mắt người này, y cho tới bây giờ cũng chỉ là nhi tử, không còn điều gì khác.
Mặc Thanh nhìn Mặc Viêm đột nhiên lộ ra cười khổ, không biết làm sao. Mặc Thanh muốn đưa tay chạm vào Mặc Viêm, không nghĩ tới y đột nhiên đứng dậy, lúc Mặc Viêm rời đi, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Người đối với ta rất tốt”. Sau đó hòa mình vào trong bóng đêm.
Nhìn thân ảnh y biến mất, ngực Mặc Thanh lại trở nên bối rối, tựa hồ người kia lại muốn giống như trước đây, ở trước mặt hắn biến mất một lần nữa.
Thời điểm Mặc Viêm chạy tới Thiên Phong đường, Thần Mộc đang vội vàng phân phó thủ hạ dò la tin tức về Kiêu tộc. Thấy Mặc Viêm tiến đến, Thần Mộc có chút kinh hỉ. Thần Mộc lôi kéo Mặc Viêm đến bên bàn ngồi xuống, còn không đợi Mặc Viêm mở miệng, y đã giành hỏi trước: “Một tháng nay, cung chủ không cho bất luận kẻ nào gặp ngươi. Hôm nay tốt rồi, chính ngươi tự tìm tới”. Mặc Viêm nhìn Thần Mộc hơi lộ ra thần sắc kích động, không khỏi ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
Thần Mộc rót cho Mặc Viêm một ly trà, lúc này mới vội vàng nói: “Ta đã xem qua mặt nạ kia của ngươi, nhất định không phải phàm vật. Thật sự có Kiêu tộc đúng không? Kiêu tộc thật sự tồn tại sao?” Mặc Viêm nhìn biểu tình tha thiết của Thần Mộc, cũng không gạt y: “Thật sự có Kiêu tộc, bọn họ ẩn cư trong hoang mạc, ta cũng là trong lúc vô tình cùng bọn họ kết duyên, cái mặt nạ kia là tộc trưởng tự mình làm cho ta”.
Tuy rằng lúc nhìn thấy mặt nạ kia, Thần Mộc cũng có chút xác định, thế nhưng nghe Mặc Viêm chính miệng thừa nhận, ngực vẫn không nhịn được mà chấn động: “Nguyên lai thật sự có Kiêu tộc!” Mặc Viêm thấy Thần Mộc bộ dáng nóng lòng muốn thấy, nhịn không được cắt đứt: “Sư phụ tìm Kiêu tộc làm gì?”
“Không gạt ngươi, trên đại lục này vẫn có một tin đồn, có hai người của hai gia tộc thượng cổ, một là Ma tộc, một là Kiêu tộc, hai người bọn họ chia nhau bảo vệ một phần địa đồ bí mật”. Mặc Viêm nghe đến đó lại có chút buồn cười: “Cho nên, sư phụ cũng muốn tìm nơi cất giấu địa đồ sao?”
Thần Mộc thấy trên mặt mặc Viêm rõ ràng cười nhạo, không khỏi trừng liếc y: “Ngươi, tiểu tử thúi! Phải nghe ta nói hết đã! Trong truyền thuyết còn có một thượng cổ Ma thần, hắn lưu lại một thượng cổ bí bảo. Cái bí bảo kia có thể giúp ngươi đạt được bất kỳ nguyện vọng gì, bất quá nơi cất giấu địa đồ bí bảo vẫn do hai người trong gia tộc thượng cổ thần bí canh chừng”. Mặc Viêm nghe xong khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, thực hiện bất luận nguyện vọng nào? Vậy có thể khiến người kia yêu y hay không?
Nghĩ đến mục đích tới đây hôm nay, y vẫn phải cắt đứt hưng phấn của Thần Mộc: “Sư phụ, phụ thân ta có hỏi qua ngươi điều gì không?” Thần Mộc đột nhiên nghe y hỏi như vậy, dừng lại suy nghĩ một chút: “Cung chủ đã từng hỏi ta, phụ tử ở chung là như thế nào, có phải hắn lại làm gì khiến ngươi giận dỗi hay không?” “Không có, phụ thân người đối với ta rất tốt”.
Thần Mộc nghe xong mới thở một hơi: “Tiểu Viêm, hắn đối với ngươi như vậy không phải tốt lắm sao”. Mặc Viêm cúi đầu cười khổ, cái y cần cho tới bây giờ không phải là tình thương của cha, thế nhưng sẽ không có ai hiểu được.
Mặc Viêm không biết mình làm thế nào đi ra khỏi Thiên Phong đường, y chỉ biết giấc mộng này rồi cũng sẽ tỉnh. Một tháng nay sớm chiều ở chung, điều mà y muốn mơ cũng không dám mơ, cầu cũng không dám cầu, thế nhưng hôm nay cũng đã trở thành sự thực. Lão thiên gia cũng đã thương tiếc cho y lắm rồi, khiến cho giấc mộng của y đã thành sự thật trong một tháng này.
Lúc Mặc Thanh trở lại, liền thấy Mặc Viêm ngồi một mình ở Thanh Hoa điện yên lặng uống rượu. Mặc Thanh cũng xách một bầu rượu, sau đó ngồi kế bên Mặc Viêm: “Tại sao không gọi ta cùng uống?” Mặc Viêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nhếch môi nhẹ nhàng cười rộ lên. Mặc Thanh lúc này mới nhìn rõ, nguyên lai bên người Mặc Viêm đã có mười mấy vò rượu trống không.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Mặc Thanh nhịn không được nhíu chặt chân mày. Mặc Viêm đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tóc Mặc Thanh, ở đầu ngón tay đùa bỡn, sau đó nghiêng mặt sang bên, hướng về phía Mặc Thanh cười ha hả, con ngươi đen thẳm lưu chuyển ra một phong tình xinh đẹp.
Mặc Thanh có chút ngây người, Mặc Viêm quay lại nháy mắt với hắn mấy cái, cười có chút trẻ con: “Phụ thân đại nhân, người không phải vẫn muốn biết ta đang suy nghĩ gì sao? Ta nói cho người biết có được hay không?”
Mặc Thanh nghĩ đêm nay Mặc Viêm tựa hồ rất không thích hợp, nhưng lại cho rằng chỉ vì y uống say mà thôi. Mặc Viêm nhìn ánh mắt Mặc Thanh, sau đó tới gần một chút, thẳng đến khi chóp mũi của y và Mặc Thanh chạm nhau, y mới dừng lại. Mặc Thanh cho rằng y uống say, nhẹ nhàng vươn tay đỡ lấy y, sợ y không cẩn thận té xuống.
Mặc Viêm đương nhiên biết hắn có ý gì, dáng cười càng thêm thê lương, hắn thậm chí cho rằng y có chút cuồng loạn. Hít sâu hai cái, nhưng bởi vì cách quá gần, môi của y lại chạm vào môi Mặc Thanh, con ngươi ám kim hiện lên một tia mất tự nhiên. Mặc Viêm đột nhiên cười không có hảo ý: “Ghê tởm sao? Vậy người có biết hay không, trong lòng ta luôn nghĩ đến điều ghê tởm này! Con trai người cho tới nay, trong lòng luôn nghĩ chính là cái này! Ha ha ha hắc hắc…”
Mặc Thanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Mặc Viêm không bỏ qua cơ hội, xuất thủ nhanh như chớp, điểm mấy đại huyệt trên người Mặc Thanh. Mặc Thanh ngơ ngác nhìn Mặc Viêm, trong đầu loạn thành một đoàn: “Ta là phụ thân của ngươi”. Mặc Thanh không dám tin tưởng, cặp mắt màu vàng lợt lóe lên liên tục, tựa hồ vô luận thế nào cũng không tiếp thu được.
Mặc Viêm hướng về hắn cười nhạt một tiếng, nâng cằm hắn, sau đó hung hăng hôn lên. Có lẽ là để phát tiết, cũng có lẽ là để triệt để cắt đứt phần tưởng niệm này, Mặc Viêm hoàn toàn không có một điểm ôn nhu, thậm chí có thể nói là ác độc. Đôi môi Mặc Thanh bị cắn đến sưng đỏ, trong mắt Mặc Viêm đều là băng lãnh.
“Người hiện tại đã biết rõ rồi chứ?” Mặc Viêm cười đến thê lương, sau đó không chút do dự xoay ngươi rời đi. Mặc Thanh cho dù bị y đối đãi như vậy, nhưng khi nhìn đến bóng lưng y ly khai, vẫn nhịn không được mà gọi: “Viêm nhi, chớ đi!”
Thân thể Mặc Viêm cứng lại, thế nhưng sau một khắc lại không ngừng run rẩy, tựa hồ như đang cười, nhưng Mặc Thanh biết được y càng giống như đang khóc. Thanh âm Mặc Viêm có chút khô khốc nói: “Hãy coi như ta đã chết, đừng đi tìm ta nữa”.
Mặc Thanh cứ như vậy, lại một lần nữa, nhìn thân ảnh thiếu niên, từng chút từng chút biến mất trong mắt hắn.
Xa Xa truyền đến tiếng ca của y, đau thương cùng trái tim đã chết, đây là lần đầu tiên Mặc Thanh nghe y hát.
Nhân nhân phi ái tương tùy
Na phạ dụng nhất sinh khứ truy
Ngã hựu chẩm yêu năng truy đắc hồi
Dữ nhĩ tương ôi ngã vi nhĩ si
Vi nhĩ luy phong vũ ngã đo bất hậu bối
Ngã hựu chẩm yêu hữu lộ khả thối
Nhĩ đích thâm tình
Nhĩ cấp liễu thùy
Khi huyệt đạo của Mặc Thanh được hóa giải, chỉ trong chớp mắt thân hình hắn như bóng ma, hướng về phía Mặc Viêm ly khai đuổi theo. Khi đuổi tới bên ngoài Thiên Tuyệt cung, hắn đứng trên ngọn cây cao nhất nhìn về phía xa xa, làm gì còn thân ảnh thiếu niên kia. Mặc Thanh thấy trong ngực thoáng cái trống rỗng, móng tay cắm sâu vào thân cây, ánh mắt so với ánh trăng còn lạnh hơn.
Hắn cứ như vậy đứng trên ngọn cây, như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Cho tới thật lâu sau mới nhàn nhạt truyền ra một câu: “Cho dù là như vậy, ta vẫn phải bắt ngươi lưu lại”.