Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì vậy, không chỉ Đường Tự ngây ngẩn cả người, mà Mặc Viêm nghe thấy cũng sửng sốt.
Mặc Viêm trong ngực thầm nghĩ, có phải y đã làm sai hay không, như thế nào lại mang theo Mặc Thanh đi cùng a. Người này cứ thẳng thừng nói trắng ra như vậy, người bình thường nhất định sẽ bị hù chết.
Kết quả ngoài dự liệu của Mặc Viêm, Đường Tự chẳng những không bị hù chết, thậm chí còn nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi rốt cuộc có nghe hiểu hắn đang nói cái gì không?” Mặc Viêm có chút nghi ngờ, bất khả tư nghị hướng Đường Tự xác nhận lại.
Đường Tự hết sức nghiêm túc: “Mặc công tử nói hắn là Thần”.
“Vậy sao ngươi còn gật đầu?” Mặc Viêm hoàn toàn vô lực, người này nếu đã nghe rõ ràng, sao vẫn còn gật đầu a.
Kết quả không ai nghĩ tới, Đường Tự cư nhiên lại nói: “Mặc công tử nói, ta tin tưởng”.
“Vì sao?” Lời này nói ra, ngay cả Mặc Thanh cũng hơi kinh ngạc.
Đường Tự gãi gãi đầu, cười có chút thuần lương vô hại: “Bởi vì tính tình của Mặc công tử cao ngạo như vậy, đương nhiên chẳng cần nói dối lừa gạt người khác làm gì. Huống hồ tối hôm qua, ta bất quá chỉ mới quay người đi, Mặc công tử đã biến mất, nếu đổi lại là người bình thường chắc chắn không thể làm được a…”
Mặc Viêm nhất thời có chút không phục: “Ngươi không lo lắng, vạn nhất hắn là thiên niên lão yêu thì sao?”
Mặc Thanh vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời đen thui, Đường Tự nhìn không khí quái dị giữa hai người, có chút xấu hổ. Không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng tiến lên phá vỡ: “Thế nhưng Mặc công tử tính tình cương trực, thấy thế nào cũng không giống yêu quái…”
Tính tình cương trực? Mặc Viêm nghiêng đầu tinh tế xem xét một phen, y không thể nào từ trên người Mặc Thanh nhìn ra chỗ nào cương trực nha, bất quá y nhìn ra Mặc Thanh đối với câu nói vừa rồi của y rất bất mãn, lập tức dâng lên một nụ cười để bồi tội, thuận tiện nhắc nhở Mặc Thanh nhanh chóng đi vào trọng điểm.
“Đã như vậy, chúng ta liền nói tới bệnh của phụ thân ngươi”. Mặc Thanh rõ ràng nhận được tín hiệu của y.
Đường Tự thỉnh hai người nhập tọa một lần nữa, mình cũng ngồi theo, một bộ dạng chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe.
“Phụ thân ngươi căn bản không phải bị bệnh, tinh thần của hắn vô cùng sa sút, cho dù được cung cấp nhiều hơn nữa cũng không đủ để chống đỡ, cho nên mới càng ngày càng suy nhược…”
Đường Tự có chút không rõ, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: “Xin hỏi cung cấp là chỉ cái gì? Ý của Mặc công tử là thân thể của phụ thân ta đã quá hư nhược rồi sao? Cho nên cần được bòi bổ nhiều hơn?”
“Ta liền nói thẳng vậy, phụ thân của Đường công tử đã sớm qua đời rồi. Người hiện tại miễn cưỡng còn sống, có thể xem như không phải là phụ thân của ngươi”. Lời này vừa nói ra, Đường Tự hoàn toàn cứng ngắc, sắc mặt cương cứng có chút khó coi.
Mặc Viêm trừng mắt với Mặc Thanh, ý nói hắn thật quá lỗ mãng, loại sự tình này sao có thể nói trắng ra như vậy, cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp thu được, chỉ sợ Đường Tự sẽ không cấp cho bọn họ sắc mặt tốt, không trực tiếp đuổi đánh bọn họ ra khỏi nhà mới là lạ.
Ai biết, Đường Tự sau khi trầm mặc hồi lâu, hơi yếu ớt mở miệng: “Mong công tử nói rõ”.
“Chuyện này cùng với chậu hoa hôm qua ngươi bán cho Viêm nhi có quan hệ”.
“Lẽ nào hoa kia đã thành tinh? Hấp thụ tinh khí của phụ thân ta?!” Đường Tự lập tức nghĩ ngay tới vấn đề này.
Mặc Thanh nhắc nhở y tỉnh táo một chút, lại tiếp tục giải thích: “Kỳ thực cũng không phải, hoa kia quả thực đã thành tinh. Bất quá chỉ là một tiểu yêu đạo hạnh nhỏ bé, được phụ thân ngươi chiếu cố nhiều năm, vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Kỳ thực phụ thân ngươi đã sớm qua đời từ năm năm trước, tiểu yêu kia không đành lòng nhìn hắn chết đi, vẫn dùng linh khí của mình nuôi dưỡng thân thể của hắn”.
“…” Đường Tự trầm mặc, có lẽ y cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.
Mặc Viêm biết y nhất thời không thể tiếp thu được, cũng không bắt buộc y: “Thân thể phụ thân ngươi càng ngày càng kém, bởi vì thời gian kéo dài càng lâu, linh khí càng ngày càng yếu, đã không đủ để nuôi thân thể hắn nữa rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, các ngươi nuôi nó nhiều năm như vậy nhưng vẫn chậm chạp không chịu nở hoa”.
Trong lòng Đường Tự vô cùng khiếp sợ và khổ sở, năm năm qua phụ thân vẫn mơ mơ màng màng ngủ say, thời gian thanh tỉnh lại càng ít, thỉnh thoảng mở miệng nói hai ba câu đã là tốt lắm rồi. Đại khái trong lòng y cũng đã sớm chuẩn bị, vì vậy quyết định cùng phụ thân chờ đợi cho đến ngày không thể chống đỡ được nữa.
Vì vậy khi biết phụ thân đã qua đời, trong lòng y cũng không quá bi thương như đã tưởng. Ngược lại nghe nói hoa yêu kia có tình có nghĩa, khiến y cảm động không thôi, bắt đầu hối hận quyết định ngày hôm qua của mình.
“Ân công… Ta..” Y nhìn Mặc Viêm, không dám mở miệng.
Mặc Viêm lập tức đoán ra suy nghĩ của y: “Ngươi muốn lấy lại chậu hoa”.
Đường Tự ngượng ngùng gật đầu: “Ân công, ngươi yên tâm, ngân phiếu ta chỉ mới dùng một chút, ta nhất định trả đủ một nghìn lượng cho ngươi. Đóa hoa kia… Nếu nó đối với Đường gia có tình có nghĩa như vậy, ta cũng hy vọng có thể chiếu cố nó thật tốt”.
“Bạc, ta sẽ không thu lại, ngươi cũng biết chúng ta không phải người phàm, bạc đối với chúng ta cũng không có ý nghĩa gì?”
Cho rằng Mặc Viêm không muốn trả lại, sắc mặt Đường Tự nôn nóng vài phần: “Ân công, ta biết ân công không thiếu ngân lượng. Thế nhưng hoa… Xin ân công rủ lòng từ bi, trả nó lại cho ta, Đường Tự ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để trao đổi”.
“Nhìn ngươi kìa, gấp gáp cái gì, ta cũng chưa nói không trả lại cho ngươi. Ngươi hãy nghe cho kỹ, tiền ngươi không trả lại, hoa vẫn là của ngươi”.
“Như vậy sao được, ân công…”
Mặc Thanh đột nhiên ôm lấy Mặc Viêm, ngay trước mặt Đường Tự ân ân ái ái, vô cùng thâm tình hạ xuống bên môi Mặc Viêm một nụ hôn, có chút phách lối mở miệng: “Nếu không nhờ ngươi, chúng ta cũng không thể hòa hảo nhanh như vậy. Cái này coi như là đáp lễ”.
Lúc Đường Tự nhận lại chậu hoa, tâm tình ngũ vị tạp trần, nhìn phiến lá xanh biếc như cũ, hơi có chút phiền muộn. Theo như Mặc Viêm nói, tiểu yêu này tiêu hao quá nhiều linh khí của nó, dẫn đến linh khí cạn kiệt, đã rơi vào tình trạng ngủ say, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh lại, mỗi ngày cần để ở trong sân hấp thu ánh trăng.
Đường lão gia tử không có linh khí cung cấp, quả nhiên bắt đầu từ từ suy yếu. Kỳ thực trong năm năm này, ba hồn bảy vía của hắn đã mất, chỉ còn lại một thân thể trống rỗng khổ cực chống đỡ, lần này, mất đi linh khí nuôi dưỡng, thoáng cái liền tan rã.
Đường Tự dùng ngân lượng hảo hảo vì lão nhân gia làm tang sự, số tiền còn dư lại không có chỗ dùng, đem đi cất giữ. Sau đó, ban ngày y vẫn tiếp tục dạy chữ cho bọn trẻ, ban đêm thì ở chợ hoa mở gian hàng, y làm cho bản thân bận rộn, cũng bởi vì ở nhà rảnh rỗi có chút tịch mịch.
Mặc Viêm và Mặc Thanh từ sau ngày đó rời đi, cũng không thấy xuất hiện nữa, Đường Tự dường như trở về lúc ban đầu khi chưa phát sinh chuyện gì, những chuyện ly kỳ cổ quái kia cũng tựa như là ảo giác của y.
Cứ như vậy bất tri bất giác qua một năm, đến lúc y dường như đã lãng quên, chậu hoa kia lại đột nhiên nở hoa.
Cánh hoa trắng nõn như tuyết, từng cánh từng cánh mặc sức nở rộ, hoa nhỏ thanh nhã tới cực điểm, quả nhiên giống như tên của nó, cánh sen không tì vết, nhị hoa tinh tế lộ ra màu vàng nhàn nhạt, tản mát ra hương thơm thanh u, xinh đẹp không thể tả.
Rất nhiều người nghe nói hoa này nở rồi, đều mở to mắt đến xem, cũng có người ra giá đắt, chỉ là Đường Tự đều uyển chuyển cự tuyệt. Một mình yên lặng coi chừng chậu hoa, ban đêm vẫn ở chợ hoa sầm uất cũ mở hàng bày bán, kiếm một ít tiền.
Hoa kia ngược lại trở thành chiêu bài mời hàng tuyệt hảo, có đôi khi rất nhiều người tới gian hàng, chỉ để liếc nhìn nó. Bởi vì thường xuyên có người tìm tới cửa, bất đắc dĩ, Đường Tự suốt đêm ra ngoài bán hàng đều mang theo nó, đặt kế bên gian hàng, đóa hoa tinh khiết tự nhiên trở thành chiêu bài mời khách, mọi người không có việc gì cũng túm tụm lại mà xem.
Sinh ý so với trước đây đương nhiên tốt hơn, Đường Tự thỉnh thoảng suy nghĩ, có thể hoa kia là đang giúp mình đi. Nhưng nghĩ lại lại thôi, chắc là do mình suy nghĩ quá nhiều, những chuyện kia hẳn là do bản thân ảo tưởng.
Ngày hôm nay, chợ hoa vẫn náo nhiệt như trước, sinh ý của Đường Tự cũng rất tốt, ‘Lan cánh sen’ để bên cạnh gian hàng hơi thi triển phiến lá, theo gió đêm nhè nhẹ lắc lư, bất đồng so với dĩ vãng chính là, hương thơm hôm nay của nó phá lệ say lòng người. Nhưng khi nhìn người chung quanh không hề phát hiện, Đường Tự lại cho rằng bản thân gặp ảo giác một lần nữa.
Không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện một người nam nhân đứng phía trước chậu hoa, tinh tế thưởng thức, đứng hồi lâu cũng không chịu rời đi.
Đường Tự chỉ nghĩ hắn là một người yêu lan như mạng, khách khí hỏi: “Công tử thích lan?”
Công tử kia nghe tiếng ngẩng đầu, trường bào xanh đen, dường như cùng với bóng đêm hòa cùng một thể, ngũ quan thâm thúy. Làn da có vẻ là màu đồng, ở dưới bóng đêm, Đường Tự nhìn không rõ lắm, thế nhưng cặp con ngươi xanh đen kia lại làm cho y chấn động cực lớn, đen bóng sâu thẳm tựa như vực sâu vô tận, mà y dường như đã rơi vào trong đó.
Tim bất chợt gia tốc, chờ đến khi y lấy lại tinh thần, hai người đã không tiếng động nhìn nhau hồi lâu.
Đường Tự sắc mặt có chút nóng lên, nhanh chóng đưa tay vuốt vuốt tóc: “Ta không có ý gì… Cái kia…”
Nhìn chằm chằm người khác như vậy, thật sự vô cùng thất lễ, bất quá đối phương tựa hồ không để ý: “Ngươi là chủ nhân của chậu hoa này?”
Nam nhân này tương đối cường thế, không chỉ biểu hiện trên mặt ngay cả tính tình cũng thể hiện rõ bên ngoài, mở miệng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đường Tự dường như đoán được ý đồ của hắn, có chút quẫn bách nói: “Xin lỗi công tử, hoa này không bán”.
Nam nhân kia đột nhiên cong khóe môi mỉm cười, nguyên bản ngũ quan có chút lạnh lùng khô khan nhất thời trở nên sinh động, Đường Tự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Ngay khi thân thể y còn chưa ổn định, người nọ lại lên tiếng.
“Ta đây mua người của ngươi, ngươi ôm hoa đi theo ta”.
“Ngươi…”
Đường Tự và nam nhân kia đứng đối diện ở đó, vẻ mặt Đường Tự đỏ bừng, cùng khuôn mặt đầy ý cười của nam nhân.
Bọn họ đời đời kiếp kiếp không ngừng luân hồi, ái tình một lần nữa được mở ra.
Mặc Thanh nắm tay Mặc Viêm, đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn, thấy hai người kia đối mặt đứng chung một chỗ, cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Viêm nhi, chúng ta so với bọn họ nhất định phải càng hạnh phúc hơn mới được a”.
“Đó là đương nhiên”.
____Phiên ngoại hoàn____