Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thu Địch Phỉ bị cảm giác lắc lư làm tỉnh lại, nhưng chính là bị xe ngựa lắc chứ không phải là do người lay tỉnh.
Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cỗ xe ngựa xóc nảy. Thu tam tiểu thử bình tĩnh mở to mắt, chậm rãi nhớ lại mọi chuyện rồi nhanh chóng ngồi dậy.
Một âm thanh nam trầm ấm áp, khoan thai vang lên
“Hương Hương muội muội, ngươi cuối cùng đã chịu tỉnh lại, đại ca nhàm chán đến sắp mốc meo rồi đây này”
Thu Địch Phỉ chậm rãi xoay người, đập vào mắt là một khuô mặt tuyệt sắc.
Nàng thầm mong mình tiếp tục bất tỉnh, ít ra thì trong mộng không có sát tinh quấn người quỷ dị như vậy.
Thu Địch Phỉ miễn cưỡng mỉm cười nói với Mộ Thiên Sơn “ Mộ đại..đại gia, mọi việc đều đã kết thúc, ngươi xem ta cũng nên quay về Thu Dương sơn trang rồi phải không?” nàng vốn định gọi hắn là đại ca, nhưng lại nghĩ gọi đại gia nghe oách hơn, chắc hắn sẽ thích hơn.
Mộ Thiên Sơn mỉm cười tự đắc đáp lời nàng “ Hương Hương quá khách khí rồi, sao lại luôn nôn nóng rời đi như vậy, Hương Hương trước tiên ăn viên thuốc này vào đi”
Mộ Thiên Sơn đưa cho Thu Địch Phỉ một viên thuốc xanh biếc đẹp như một viên ngọc bích, Thu Địch Phỉ nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay rồi cẩn thận tìm hiểu, càng nhìn, lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt.
Thu Địch Phỉ nghe người ta nói qua, cái gì càng đẹp thì càng độc, viên dược này màu sắc óng ánh như phỉ thúy cho nên nó nhất định là độc dược hạng mạnh, nhất định là vậy.
Thu Địch Phỉ mang theo vẻ mặt đáng thương, hai mắt mờ lệ nhìn Mộ Thiên Sơn, buồn bã nói “ đại…đại ca, hai ta như thế nào lại chưa kết thúc, ngươi hạ độc Hương Hương đến nghiện rồi sao? Xuân dược gì đó trên người ta vừa hết, ngươi lại muốn ta uống viên dược không rõ là gì kia, đại ca à, Hương Hương hiện tại chẳng muốn gì hết, chỉ mong ngươi có thể sảng khoái nói cho ta biết, đến tột cùng là ngươi muốn Hương Hương như thế nào a”
Mộ Thiên Sơn biểu hiện trên mặt không thay đổi, vẫn tươi cười ấm áp như gió xuân “ Hương Hương, ngươi ăn nó trước đi rồi đại ca sẽ nói cho ngươi biết viên dược đó có tác dụng như thế nào”
Thu Địch Phỉ run rẩy hỏi “ nếu không ăn…thì sao?’
Mộ Thiên Sơn cười càng thêm tươi “ Hương Hương, chắc chắn sau khi ta và ngươi đã trải qua động cam cộng khổ thì ngươi đã nhớ kỹ tướng mạo của đại ca rồi phải không?”
Thu Địch Phỉ không nói hai lời, đem dược hoàn trong tay bỏ vào miệng rồi ọc một cái nuốt thẳng xuống bụng.
Không nuốt không được, Mộ đại gia đã nói ra rồi, tựa hồ là muốn giết người diệt khẩu nha.
Mộ Thiên Sơn cười ha hả, bộ dáng cực kỳ vui vẻ “ Hương Hương a Hương Hương, đại ca vốn tưởng ngươi chỉ là một nữ tử ngu dốt, không ngờ ngươi không chỉ lĩnh hội được tâm tư của đại ca, còn khống chế được dược lực của mê hồn hương cũng làm bộ bị ta điểm huyệt, dựa vào sự thông minh và sức chịu đựng này của ngươi, đại ca thực sự không nghĩ ra còn có ai thích hợp hơn ngươi để ăn viên Thông Thiên hoàn này a”
Vừa rồi trong Không Muốn Ngừng, khi Thu Địch Phỉ đánh về phía Mộ Thiên Sơn, hắn đã lén lút nhét vào tay nàng một bao bột phấn, cũng trong lúc nàng nói chuyện thì hắn đã dùng khẩu hình mà nói với nàng: tìm cơ hội để hắc y nhân ăn vào. Tuy nhiên, lúc đó Thu Địch Phỉ vẫn chưa lĩnh hội được ý của Mộ Thiên Sơn là gì.
Sau đó Mộ Thiên Sơn lại nói với nàng: Hương Hương, cho ngươi giải dược… Cũng vô dụng rồi, ngươi, đã muốn phát tác
Sau đó Thu Địch Phỉ rút kiếm muốn cắt cổ
Sau đó Mộ Thiên Sơn điểm huyệt của nàng
Cho nên nàng cắt cổ không thành.
Sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện, huyệt đạo của nàng chỉ tê rần một chút mà thôi, nàng căn bản vẫn có thể động.
Thu Địch Phỉ chỉ là giả ngu, cho nên nàng không có thể hiện rằng mình không bị điểm huyệt, còn nhân lúc đó mà lặng lẽ nắm chặt bao bột phấn trong tay, nhớ lại những lời Mộ Thiên Sơn đã nói, trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn bực. Mộ Thiên Sơn chẳng phải là cao thủ bậc nhất trong võ lâm sao? chỉ đối phó với một hắc y nhân mà còn muốn nàng hỗ trợ là sao? sau nàng nghe hắc y nhân nhắc đến chuyện luyện Thiên Khuyết tâm kinh sẽ có mười hai ngày mất hết công lực thì nàng hoàn toàn hiểu rõ, Mộ Thiên Sơn lúc này đúng thật là không còn nội lực.
Thực ra trong lòng Thu Địch Phỉ cũng từng do dự, từng nghĩ có nên giúp Mộ Thiên Sơn không? người này tâm kế đa đoan, bình thường không biết hắn nghĩ cái gì, mà giúp hắn rồi cũng chẳng biết hắn có đối xử tử tế với nàng hay không. Nhưng nếu không giúp hắn, trong khi hắc y nhân dường như rất ghét nàng, nếu để hắc y nhân giành được thắng lợi thì e là cơ hội sinh tồn của nàng cũng không còn.
Cho nên băn khoăn một lát thì Thu Địch Phỉ đã có quyết định, giúp ai cũng không biết kết quả thế nào, chi bằng giúp người quen thì vẫn còn có cơ hội.
Dù sao cũng quen biết nhau trước, khả năng tình cảm sẽ nhiều hơn cho nên chắc Mộ đại gia sẽ nể mặt nể tình với nàng.
Đang lúc Thu Địch Phỉ nghĩ xem sau này thế nào thì một chuyện khó xử khác lại đến, dược lực của mê hồn hương bắt đầu phát tác.
Nóng. Rất nóng, phi thường nóng.
Khát, rất khát, phi thường khát.
Hắc y nhân nếu còn lề mề không chịu ra tay thì…Thu Địch Phỉ cảm thấy rốt cuộc không nhịn được nữa, nhưng nàng không nuốt bao bột phấn mà lại rút kiếm hung hăng kề lên cổ mình….
^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Thu Địch Phỉ vừa nuốt xong viên dược Mộ Thiên Sơn đưa thì nàng lại hối hận đã không cắt cổ tự sát.
Không phải vị đại ca trước mắt này không có nội lực sao, vậy mình cần gì phải sợ hắn? công phu bài bản thì nàng không có luyện thành nhưng công phu mèo quào ba chân dùng để vật lộn hay chạy trốn thì nàng vẫn có thể a.
Mộ Thiên Sơn nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Thu Địch Phỉ, giống như hiểu được nàng đang nghĩ gì liền nhàn nhạt mở miệng nói “ Hương Hương muội muội, đại ca dạy ngươi một câu, Hương Hương phải biết rằng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo nha, hahaha”
Thu Địch Phỉ nghe tiếng cười của Mộ Thiên Sơn thì trong lòng càng thêm nhộn nhạo, còn có cảm giác mất mác…
Mệnh khổ ah
Từ nhỏ đã không có mẹ.
Cha ruột cũng không thương.
Tỷ muội cũng không xem nàng là ruột thịt.
Xuất môn vì muốn nâng cao tinh thần tiết kiệm, kiếm một bữa cơm miễn phí, kết quả là gặp được một kẻ có thể tự xưng là Vô Thường quái nhân. Mà thật vừa vặn là Mộ Thiên Sơn hay mặt áo trắng, hắn và hắc y nhân kết hợp lại thì đúng là cặp đôi Hắc Bạch Vô Thường.
Nghĩ đến Hắc y nhân, Thu Địch Phỉ lại phấn chấn tinh thần mà hỏi “ Mộ đại..đại gia, hắc y nhân kia thế nào rồi?”
Mộ Thiên Sơn lại tươi cười nói “ Hương Hương sao lại trở nên khách khí nữa rồi? ngươi cứ gọi ta là đại ca đi, hắc y nhân kia hả? hắn ăn phải thập nhật mê hồn của ta thì e là phải mê man suốt mười ngày mới tỉnh lại được a”
Thu Địch Phỉ “Ah” một tiếng rồi lại hỏi tiếp “ sao ngươi không giết hắn? không phải lời đồn rằng ngươi giết người như ngóe sao?”
Mộ Thiên Sơn lại vui vẻ cười thành tiếng “ giết hắn sẽ không còn ai đến quấy rầy ta, sau này sẽ rất buồn chán”
Thu Địch Phỉ muốn nỗi da gà, lấy hết dũng khí hỏi tiếp “ đại…đại ca, hắc y nhân tên gọi là gì?”
Mộ Thiên Sơn sửa sang vạt áo của mình, hồn nhiên không thèm để ý trả lời: “Hắc y nhân “
PHỐC…
Thu Địch Phỉ lúc này lại muốn ói
Tên họ thật độc đáo.
Thu Địch Phỉ bắt đầu thấy ngưỡng mộ Mộ Thiên Sơn, lại hỏi tiếp “ hảo hán đại ca, ngươi vừa rồi cho ta ăn dược gì vậy? ta lại bắt đầu thấy nóng”
Mộ Thiên Sơn khoát tay, bộ dáng như thần tiên mà trả lời “ viên dược đó gọi là Thiên Khuyết ngọc bích Thông Thiên hoàn, ăn vào sẽ tăng nội lực nên người sẽ thấy nóng, Hương Hương đừng xem thường viên dược này nha, nó chính là kỳ dược trong thiên hạ, trước giờ chỉ luyện được có hai viên, một viên là sư phụ ta dùng, viên còn lại vốn là của đại ca, thế nhưng đại ca đã cho Hương Hương ngươi rồi…”
Thu Địch Phỉ trong lòng lại cảm thấy bất an, nàng biết chuyện này không có gì tốt, run run nói “ đại…đại ca, hắn…thực ra ngươi tư sắc của ngươi xuất chúng mà với dung mạo của Hương Hương e là không khơi được hứng thú của ngươi, không thể làm…tình nhân của ngươi a…”
Mộ Thiên Sơn ngửa đầu cười to,cười đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy ra.
Cười một hồi, hắn nhìn chằm Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “ muội muội nghĩ nhiều quá rồi, sở dĩ viên dược này được gọi là Thiên Khuyết ngọc bích Thông Thiên hoàn là vì công dụng của nó, giúp cho người luyện Thiên Khuyết tâm kinh lấy lại nội lực, lúc người luyện tâm kinh mất hết nội lực thì chuyển nội lực cho hắn, người luyện tâm kinh sẽ kết hợp nội lực cũ và nội lực mới được chuyển vào để đả thông kinh mạch, từ đó đạt tới cảnh giới cao nhất. Sư phụ ta chọn tình nhân của ông để giúp ông độ công là vì hắn tin tình nhân của hắn sẽ không phản bội hắn, còn ta tìm Hương Hương, lại cho ngươi dùng Thông Thiên hoàn nhưng bên cạnh đó còn bỏ thêm bán nguyệt đoạn tâm tán, ý nghĩa y như tên, nếu trong vòng nửa tháng mà không uống giải dược thì tim ngươi sẽ đau đến mức thổ huyết mà chết”
Thu Địch Phỉ hai mắt không chớp, nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơn “ ngươi không sợ ta một chưởng đánh ngươi phải thổ huyết, rồi ép ngươi giao giải dược ra sao?”
Mộ Thiên Sơn tiêu sái đáp “ Hương Hương, đại ca phải nói rõ cho ngươi biết, giải dược của bán nguyệt đoạn tâm tán còn hiếm hơn Thông Thiên hoàn, khắp thiên hạ chỉ có một liều, mà ta lại chia nó làm hai giao cho hai hộ vệ của ta giữ để đảm bảo nếu ngươi không nghe lời thì sẽ không nhận được giải dược, ha ha….”
Thu Địch Phỉ rầu rĩ hỏi: “Không phải là hộ vệ sao, sao không thấy bọn họ ở bên cạnh bảo vệ ngươi?”
Mộ Thiên Sơn nhàn nhạt đáp: “Đều đi cùng ta thì lấy ai giúp ta trấn giữ Thiên Khuyết cung”
Thu Địch Phỉ trong lòng thổn thức không thôi, thì ra võ lâm đệ nhất đại gia ngay đến thuộc hạ cũng khan hiếm hơn các bang phái khác.
Thu Địch Phỉ suy nghĩ một hồi lại hỏi “ tại sao ngươi không nhờ hộ vệ của ngươi giúp ngươi độ công? Không phải có tới hai người sao, một người bảo vệ, một người giúp ngươi độ công không phải tốt hơn sao?”
Mộ Thiên Sơn rất nghiêm túc trả lời “Bởi vì vi hai người bọn họ đều quá thông minh, người thông minh khi giúp ta độ công sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma mà Hương Hương thì đại ca lại không chút lo lắng chuyện này sẽ xảy ra với ngươi”
Thu Địch Phỉ không phục hỏi: “Ta ngu lắm sao?”
Mộ Thiên Sơn thảnh thơi đáp: “Không phải vậy! Ngốc cũng ngốc đấy, nhưng ngốc hay không ngốc cũng không quan trọng, quan trọng là dù Hương Hương có tẩu hỏa nhập ma thì cũng đâu liên quan gì tới ta”
Thật là, không làm người ta đau lòng thì không vui hay sao?
Thu Địch Phỉ nổi giận
Gần nửa đời nàng đều che giấu cảm xúc rất tốt nhưng không biết vì cái gì, ở trước mắt đệ nhất vô lại của võ lâm này thì chỉ vài ba câu của hắn đã làm nàng bùng cháy lửa giận.
Thu Địch Phỉ hung ác vỗ mạnh vào thành xe ngựa làm rụng rơi tơi tả.
Nàng đã quên là nội lực của mình đã tăng.
Thu Địch Phỉ ngồi trong đống xe ngựa đổ nát, nghiến răng quát với Mộ Thiên Sơn “ đợi khi ngươi công đức viên mãn, nếu ngươi lại hạ dược ta lần nữa hoặc không thả ta về nhà thì ngươi, ngươi, ngươi là con heo, một con heo đần độn lại thiếu đạo đức.”