Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạnh Kế Thanh mấp máy môi dưới cười nhạo, không thể tưởng tưởng được hắn đường đường là Tấn quốc Thanh Long kị sĩ, cư nhiên lại bị đám ô hợp này vây quét.
Nếu đổi là trước kia, hắc y nhân này cũng phải sợ hãi.
Thôi, đánh bại chính là đánh bại.
Hiện giờ Mạnh Kế Thanh đối diện với cục diện bất lợi này, ngược lại không có gì là bối rối, lùi về phía sau cười nhìn hắc y nhân.
Hắn dùng lực lau vết máu ở khóe miệng, miệng nhổ nước bọt có máu loãng, cười nói: “ Hắc hắc, nói như thế nào Mạnh Kế Thanh ta cũng là Thanh Long kị sĩ bảo hộ điện hạ, há có thể chết dễ dàng trong tay bọn tặc nhân các ngươi?”
Mấy hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều đã được huấn luyện, tuy rằng sau lúc Mạnh Kế Thanh vật lộn thoát ra đối phó với bọn họ, cũng rất nhanh thu lại sự bối rối.
“ Giết.”
Trầm giọng khẽ quát, tất cả hắc y nhân cùng nhảy lên, tuy không cùng hướng nhưng đồng thời tấn công Mạnh Kế Thanh.
Mạnh Kế Thanh đứng dưới màn đêm, vừa rồi một màn phản kích đã sử dụng hết sức lực của hắn, hắn đã không còn sức lực để tiếp được lần công kích này.
Không có sức lực phản kháng, Mạnh Kế Thanh đưa mắt nhìn trăng sáng ở trên cao, lẩm bẩm nói: “ Điện hạ, Kế Thanh không thể dốc sức vì điện hạ được nữa, Kế Thanh như vậy tạm biệt người…”
Bóng đen bao chùm, chỉ còn lại một chút ánh trăng, Mạnh Kế Thanh nhắm hai mắt lại.
Yên lặng chờ Tử thần đến.
“ Xiu…xiu…” Tiếng huýt gió truyền đến phá tan bầu không khí, hắc y nhân hoảng sợ lên tiếng quát tháo, “ Đây là cái gì!”
Tiếng quát tháo vang lên làm cho Mạnh Kế Thanh hai mắt trợn lên, đập vào mắt hắn là ánh hào quang chói lọi, làm cho hắn vội vàng nhắm chặt hai mắt.
Không nhìn được tình huống xung quanh, Mạnh Kế Thanh chỉ nghe được tiếng gió, mà tiếng quát tháo cũng trở nên nhỏ dần, cuối cùng biến mất.
Không gian yên tĩnh, ngưng trọng làm cho người ta không thể thở dốc…
“ Tí tách…tí tách…”
Hình như có cái vật gì đang nhỏ giọt, Mạnh Kế Thanh nuốt nước miếng, chậm rãi mở hai mắt, bốn phía tối đen, trong lúc nhất thời làm cho hắn không thể nhìn rõ mọi vật.
Chính là trong bóng đêm, đột ngột xuất hiện một thứ màu vàng lóng lánh.
Chậm rãi thích ứng, Manhk Kế Thanh mới nhìn rõ thứ màu vàng kia, cư nhiên đến từ một người…
Không, chính xác mà nói, chính là lóe ra từ chiếc mặt nạ của hắn.
“ Ngươi…”
Thanh âm khàn khàn, khó có thể nuốt ở cổ, Mạnh Kế Thanh còn chưa kịp hỏi…
Chủ nhân của chiếc mặt nạ kia bỗng nhiên lao về phía hắn…
Mạnh Kế Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ đã bị người ta giữ, cả người nhất thời trở nên vô lực. Một tia phản kháng cũng không có, hắn liền chìm vào bóng đêm, mất đi tất cả cảm giác.
……………………………………………………………………………………..
“ Đụng…”
Ô Nhã nhìn nam nhân kia xuống dưới mặt đất, kinh ngạc nhìn chủ nhân không biết từ bao giờ đã đứng ở phía sau.
“ Chủ nhân. người này là?”
Long Thanh Thanh nhìn về phía chàng trai bên cạnh Ô Nhã, nói: “ Ô Nhĩ, đưa bọn họ đến chỗ lão Hà đi. Chờ cho thương thế của bọn họ khỏi, ngươi liền phụ trách giúp bọn họ đi ra ngoài.”
Ô Nhĩ xoắn xoắn sợi tóc ở trong gió mà nhẹ lay động, khuôn mặt thanh tú, xuất hiện tia không muốn, lẩm nẩm nói: “ Mỗi lần có chuyện xấu đầu dồn cho ta làm, vì cái gì Ô Mông có thể ở bên cạnh chủ nhân, mà ta chỉ có thể làm những việc này, thật không công bằng.”
“ Ngươi nói cái gì?”
Long Thanh Thanh nghiêng đôi mắt dài hẹp nhìn về hướng Ô Nhĩ.
Ô Nhĩ vội rụt cổ: “ Dạ, Ô Nhĩ sẽ đi làm ngay.”
Ô Nhã ở bên cạnh đột nhiên trừng mắt nhìn Ô Nhĩ, Ô Nhĩ sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nhún vai, đem hai người ở trên mặt đất lên vai nhanh chóng rời đi.
Sau khi Ô Nhĩ đi, Ô Nhã liền hướng Long Thanh Thanh hỏi: “ Chủ nhân, vì cái gì phải cứu hai người kia?”
“ Ô Nhã, một ngày nào đó ngươi sẽ biết.” Long Thanh Thanh nhìn về hướng Ô Nhĩ vừa đi, nhẹ nhàng nói khẽ: “ Ngươi về trước đi, đây cũng là lúc ta nên về thông báo kết quả cho Phiêu Phiêu.”
“ Dạ, chủ nhân.”
Ô Nhã ôm quyền đáp, khom người cúi về phía sau, , phi thân đã nhanh biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Long Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn hai tay không có gì, trong đầu đã có thể tưởng tượng được, khi Phiêu Phiêu nhìn thấy nàng nhất định sẽ lải nhải thế nào.