Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy phản ứng quỷ dị của nam tử, Thanh Thanh khẽ nhíu mày…
Hạ mắt xuống, nàng nhìn chiếc mặt nạ ở trong tay, vừa rồi tiếp xúc với nam tử đã đánh trúng nên bị lõm vào, mặt nạ tựa hồ vẫn còn rung động, ngay cả tay cầm cũng khẽ run lên.
Tuy rằng chỉ có một chiêu ít ỏi, lại đủ để cho nàng biết rằng, nam tử này cũng không phải là loại người bình thường.
Không thể phủ nhận, nam nhân này quả thật cũng rất kiêu ngạo cùng tự tin.
Namtử dần dần dừng cười, hắn tháo thắt lưng, đứng thẳng người nhìn về phía thân ảnh cách đó không xa.
Tiếu ý ở bên môi dần tắt, biến thành thâm thúy, hắn nói: “Môn chủ, đêm nay xem ra chỉ có thể dừng ở đây.”
Hai hàng lông mày của Thanh Thanh khẽ nhướn lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nam tử, “ Các hạ có phần đánh giá cao chính mình, ngươi có bản lĩnh trốn thoát từ trong tay ta?”
“ Môn chủ thần công tái thế, tại hạ vừa rồi đã lĩnh giáo. Tuy rằng tại hạ không thể đảm bảo có hay không không mất một sợi lông, sợi tóc nào mà rời đi, nhưng ít ra tính mạng này vẫn còn giữ được.”
Namtử ngước mắt, đáy mắt mỉm cười nhìn về phía Thanh Thanh, lời nói tuy đơn giản, cũng không giảm đi phần ngạo khí cùng tự tin.
“ Hừ, vậy lưu lại hai tay hai chân của ngươi, ta có thể cho ngươi giữ lại tiện mạng của mình.”
Lời vừa nói ra, Thanh Thanh liền tung ra song chưởng, tay áo phất phơ, lãnh dã trong con ngươi tỏa ra ánh sáng yêu dị, trong khoảnh khác tà khí màu đen điên cuồng vây quanh bốn phía của nàng, tựa như trời đất cũng biến sắc theo.
Trên trời, những đám mây đen bay đến, trong mơ hồ, hình như có một màu vàng ở đó lóe ra.
“ Tường vân tề tụ, kim long bay lên, chẳng lẽ đó là…”
Bách Hiểu Thông thu lại suy nghĩ trong mắt, ngạc nhiên cùng kinh động nhìn Long Thanh Thanh…
Lời tiên đoán kia chẳng lẽ là sự thật?
Hai mắt nam tử nheo lại, sức mạnh mạnh mẽ, kinh hãi đâu chỉ có hắn cùng Bách Hiểu Thông, mà ngay tất cả mọi người ở bốn phương này, đều bởi sức mạnh kia mà run sợ.
Áp lực trong lòng dâng nhanh như thủy triều, nam tử hướng Bách Hiểu Thông, hét lớn: “ Muốn chết sao, còn không mau đi!”
Bách Hiểu Thông cũng hoàn toàn kinh động, bắt đầu hoàn hồn, thiết nghĩ trước mắt không phải là lúc chính mình ngần ngơ cùng khâm phục người ta, nếu người đó thật sự là người trong lời tiên đoán, thì hắn quả thật sẽ có thể đem mình chôn vùi.
“Đi!”
Bách Hiểu Thông quay về phía nam tử, lúc đó, tay hắn tìm kiếm trong tay áo, giống như đã tìm được vật gì đó, hắn nói với nam tử: “Mỗi người một tính mạng, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại chỗ cũ.”
Namtử quay lại, lườm mắt nhìn Bách Hiểu Thông, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói.
Thanh Thanh tung ra song chưởng, cả người như cơn gió lớn, hướng tới hai người đang định rời khỏi…
Cơn lốc điên cuồng làm cho đất đai nứt toác.
“ Sống hay chết, toàn bộ dựa vào ngươi.”
Bách Hiểu Thông cầm vật gì đó trong tay, đặt ở bên môi hôn thân thiết, lúc Thanh Thanh đến gần bọn họ liền ném mạnh cái này…
Đôi mắt sắc bén của Thanh Thanh chợt lóe lên, không có đem đặt ở trong mắt, tay áo dài vút lên cáo, đem đồ vật đó bay đi, lạnh lùng nói: “ Châu chấu đá xe, không biết sống chết.”
Nhưng mà, nàng lập tức nhíu hai hàng lông mày, mùi bay trước mũi kia – đúng mà mùi thuốc súng nồng nặc.