Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Long Thanh Thanh từ Mục Thiên Nhai phải bắt kịp đội đón dâu, mất đến nửa ngày, sau đó cùng Ô Mông đã dung dịch thành nàng trao đổi thân phận, Ô Mông lấy thân phận nha hoàn hồi môn – Mông nhi đi theo nàng. Thanh Thanh ngồi trên kiệu hoa, nhẩm tính thời gian, đến nửa tháng nữa mới tới Yến Quốc.
Ô Mông đứng ở bên cạnh kiệu, con ngươi dài nhỏ đánh thêm màu hồng ở dưới mắt nữa, vó vẻ vô cùng linh động, hé ra những đường cong tuyệt mỹ trên khuôn mặt tròn, thân thể nhanh nhẹn khiến người ta có cám giác thích thú, khiến cho những người khác lien tiếp nhìn tới, cám thản vị nha hoàn này đúng là xinh đẹp như thiên tiên.
Không biết vị tân nương trong kiệu hoa kia, là hạng tuyệt sắc giai nhân thế nào.
Ngoài kiệu hoa vẫn vang lên tiếng bàn luận, vẫn chưa có chút ảnh hưởng nào đến hai người chủ tử đang đối thoại bằng lòng.
“ Chủ nhân, Ô Nhĩ truyền tin tức tới, nói là hai người được chủ nhân cứu kia, đã an toàn rời khỏi Tề quốc. Ô Nhĩ xin chỉ thị của người có thể đến Yến quốc được không.”
“ Ô Nhã cũng sắp tới rồi, tạm thời bảo Ô Nhĩ ở lại Tề quốc, ta đã có tình toán.”
“ Dạ, Ô Mông sẽ nhanh chóng lien lạc với Ô Nhĩ.”
Ô Mông dừng lại, nhìn dòng người đang đi ở hai bên, còn nói thêm: “Chủ nhân, người chủ nhân cưới lần này hóa ra không phải là thái tử của Yến quốc, mà là con trai thứ bảy của Yến Vương – Sở Ca.”
“ Yến vương sao có thể tự đem phiền toái đến ình, Long Dật Tĩnh có thể thâu long chuyển phượng,, hắn tự nhiên cũng có thể. Không sao, dù đối phương là ai, cũng không quan trọng.”
Thanh Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, nàng cũng chả để ý đến người đó là ai.
“ Nhưng mà về phần vị Sở Vương này, có rất nhiều lời đồn đại. Nhưng mà chỉ sợ vị Sở Vương này đúng là ngốc tử.”
“ Ngốc tử cùng phế vật…….”
Thanh Thanh nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, khóe miệng dưới khăn voan hồng giơ lên thành hình vòng cung, Yến Vương xem ra đã nhìn thấu thủ đoạn của Long Dật Tĩnh, vì vậy mới quyệt định như thế.
“ Chủ nhân, đã tới Sở vương phủ.”
Ô Mông ở bên ngoài khẽ nói, vừa lúc nghe được âm thanh chói tay của hỉ nương (*người chăm sóc nàng dâu) truyền đến, “Long tiểu thư, đã đến Sở vương phủ.”
Hỉ nương cười ha hả bước đến, vén tấm mành ở kiệu lên, tay đỡ Thanh Thanh bước xuống kiệu.
Chân Thanh Thanh nhẹ nhàng đứng trên thảm hồng, uyển chuyển bước theo sự dấn dắt của hỉ nương, đi về phía trước.
Vừa rồi ngã tư đường còn rất náo nhiệt còn lúc này thì lạnh ngắt như tờ, chỉ nghe thấy âm thanh chuyển động của không khí tràn ngập trong không gian.
Thanh Thanh thu mắt, nhướn mi, thông qua tấm vải đỏ, nhìn về phía trước.
Nhảy vào mắt là một thân hồng phục chói mắt đang dẫn đầu, phía bên trên còn có một vật gì đó xanh biếc, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là một con vẹt đang im lặng nằm trong ngực của chủ nhân.
Chậm rãi đem ánh mắt rời đi, hé ra một dung nhan ánh tuấn không thể nào bắt bẻ, trong hai con mắt phượng hẹp dài lộ ra tia tức giận rồi lại mang theo sợ hãi, nhìn chằm chằm tân nương đang được hỉ nương dẫn tới………..
Một tay hắn nắm lấy góc áo của nhũ mẫu, môi bĩu ra giống một đứa trẻ đang giận dỗi nói: “Bổn vương không cần thú nữ nhân này, nếu Ngưng nhi tức giận, không để ý đến bổn vương thì làm sao đây? Nhũ mẫu, đem nữ nhân này đuổi đi.”
(Tiểu Bạch: Ngưng nhi của anh này, không phải, *chỉ chỉ* con vẹt kia chứ?)
Lưu ma ma chính là bà vú vẫn ở bên hầu hạ Sở Ca, bởi vậy Sở Ca vô cùng kính sợ nàng, trong vương phủ, chuyện gì cũng do nàng làm chủ.
Lúc này do con vẹt Ngưng nhi đang sợ hãi trốn đi, Sở Ca lại bắt đầu luống cuống, một bên trấn an vẹt, một bên khinh thường Long Thanh Thanh, thanh âm của hắn không lớn những mọi người ở đây đều nghe rõ được.
Cử chỉ của Sở Ca lộ ra vẻ ngây thơ, nhưng, ngay lúc này, đối với Thanh Thanh vừa mới xuống kiệu hoa không khác gì là bị sỉ nhục.
Trước mặt mọi người đứng ở cửa, nàng bị Sở Vương cự hôn, hơn nữa nguyên nhân chính là hắn không muốn kết hôn với nàng, mà là con vẹt trong tay hắn – Ngưng nhi!