Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Trời ạ, Ngôn Thương, con bé gọi anh là ba kìa!”
Cục cưng gọi một tiếng “ba” khiến Phương Nhu cười toe toét, như thể con ruột đang ở bên cạnh bọn họ vậy.
Cô ôm con vào lòng, ôm thật chặt: “Thang Viên, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không bao giờ để con gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Vành mắt Phương Nhu đỏ ửng.
Mặc dù có một đứa bé bên cạnh, nhưng cô biết “Thang Viên” này không phải “Thang Viên” kia.
Nhưng không sao, chỉ cần ở bên cạnh cô thì đều sẽ là con của cô.
Cô sẽ yêu thương cô bé này như là con ruột của mình vậy.
“Ha ha ha...”
Tiểu Thang Viên vuốt vuốt đồ chơi, vui vẻ cười khanh khách, âm thanh đó khiến hai người cũng cười theo.
Từ lúc Thang Viên gặp chuyện không may, gần như chưa bao giờ thấy Phương Nhu nở nụ cười cả.
Bây giờ nhìn Phương Nhu vui vẻ như thế, nỗi lo trong lòng Thích Ngôn Thương cũng được hạ xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nhu, chúng ta còn phải đến cục cảnh sát một chuyến, cho con nhập hộ khẩu.”
Theo như quy trình bình thường, muốn nhận nuôi một đứa bé là vô cùng phiền phức, nhưng dù sao anh ta cũng là người nhà họ Thích, đặc quyền cơ bản vẫn phải có.
Huồng hồ hôm nay ở trại trẻ mồ côi, hai người Phương Nhu và Thích Ngôn Thương cũng đã quyên góp 17 tỷ rồi.
Phương Nhu có tiền, Thích Ngôn Thương cũng có tiền, hai người đều muốn làm nhiều hoạt động công ích một chút, giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương trong trại trẻ mồ côi.
Đợi bọn họ xử lý xong tất cả, cho con nhập hộ khẩu, về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Phương Nhu chìm đắm trong vui sướng, cả người vô cùng khoan khoái, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười của cô.
Giờ phút này, Thích Ngôn Thương nghĩ mọi thứ đều đáng giá.
Ít nhất là không cần lo Phương Nhu sẽ bị tổn thương nữa.
Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, nhưng lúc này Tiểu Thang Viên đang ngồi trên đệm dưới đất chơi đồ chơi, Phương Nhu thì cầm điện thoại di động.
Tiếng chuông nhận được tin nhắn vừa vang lên, Phương Nhu ấn mở, một giọng nói khiến người khác mặt đỏ đến tận mang tai truyền đến...
“Ưm...!Em khó chịu quá, cho em...!Cho em có được không...”
Giọng nói quyến rũ vô cùng, mà hình ảnh cũng vô cùng nóng mắt.
Là Diêu Nguyệt Như xé quần áo lao tới chỗ Thích Ngôn Thương, hôn lên cổ anh ta.
Video rất ngắn, chỉ có mười lăm giây.
Nhưng cả mười lăm giây đều là hình ảnh hai người ôm nhau, mà thời gian hiện trên video là đêm qua.
Phương Nhu siết chặt di động, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đó, kết quả mới xem được một nửa đã bị Thích Ngôn Thương giật mất điện thoại.
“Đừng xem!”
Thích Ngôn Thương ném điện thoại di động của cô sang một bên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Phương Nhu ngồi trên ghế sô pha, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, cánh môi không ngừng run rẩy.
“Anh...!Ngày hôm qua...!Anh đã làm gì?”
Phương Nhu nhìn chằm chằm anh ta, nước mắt không kìm được trào ra, cảm thấy lồng ngực quặn đau.
Thích Ngôn Thương đứng trước mặt cô, trong lòng ngập tràn cảm xúc phức tạp và áy náy: “Xin lỗi, Tiểu Nhu, anh...”
Bốp!
Anh ta chưa kịp nói xong, Phương Nhu đã đứng lên, tát thẳng lên mặt anh ta một cái, quát: “Thích Ngôn Thương, anh là đồ khốn nạn! Con của chúng ta mới chết, anh đã lên giường với người phụ nữ khác rồi sao?”
Mấy ngày trước Phương Nhu bị kích thích mạnh, hôm qua ở bệnh viện uống thuốc điều chỉnh tâm trạng, hôm nay nhận con nuôi, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc cô cảm thấy mây đen trong cuộc sống của mình đã dần tan đi thì lại nhận được tin tức như vậy.
Không thể không nói, tin tức này khiến trái tim cô quặn đau.
Cái tát rơi trên mặt, đau rát, mặt Thích Ngôn Thương nghiêng sang một bên, mấy sợi tóc trên trán cũng hơi mất trật tự.
Anh ta không hề tức giận, mà kiễn nhẫn giải thích: “Phương Nhu, em nghe anh nói đã...”
“Anh câm miệng lại đi, tôi không nghe, tôi không muốn nghe!”
Phương Nhu đẩy Thích Ngôn Thương ra, hoàn toàn thất vọng: “Anh cút đi, cút xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Ghê tởm! Ghê tởm, anh có hiểu không?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Oa...!Hu hu hu...”
Hai người trong phòng cãi nhau, giọng nói rất lớn, dọa Tiểu Thang Viên ngồi dưới đất.
Tiểu Thang Viên ở trong hoàn cảnh lạ lẫm vốn đã không có cảm giác an toàn, bây giờ hai người cãi nhau càng khiến con bé sợ hơn, không kìm được òa khóc.
Giây phút đó, trái tim Phương Nhu cũng tan nát.
Cô quỳ gối trước mặt Tiểu Thang Viên, ôm con bé vào lòng: “Bé cưng đừng khóc, bé cưng đừng khóc, là mẹ không tốt...”
Tình thương của mẹ ngập tràn trong lòng cô, cho dù tức giận thế nào cũng không trút lên trẻ nhỏ.
Cô bất đắc dĩ vỗ về cô bé, cực kì dịu dàng: “Bé cưng đừng sợ, mẹ đây!”
“Hu hu...!Mẹ...!ơi...”
Tiểu Thang Viên vẫn khóc không ngừng, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.
Phương Nhu không có tâm trạng tính toán với Thích Ngôn Thương mà ôm Tiểu Thang Viên đi tới đi lui trong phòng khách, dỗ giành cô bé.
Cô bé khóc hơn hai mươi phút, Phương Nhu vẫn ôm cô bé trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa, hát cho cô bé nghe.
Cuối cùng cô bé cũng nín khóc, nhắm mắt lại đi ngủ.
Phương Nhu ôm con về phòng, đặt cô bé lên giường, đắp kín chăn, sau đó nằm bên cạnh con, không ra khỏi phòng ngủ.
Két!
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Thích Ngôn Thương đi vào.
Phương Nhu nhìn anh ta, nhắm hai mắt lại, không muốn để ý đến anh ta.
Thích Ngôn Thương đi tới cạnh cô, đứng ở bên cạnh giường: “Tiểu Nhu, nghe anh giải thích đã.
Chuyện ngày hôm qua...”
“Thích Ngôn Thương, chúng ta ly hôn đi.”
Cô không cho Thích Ngôn Thương cơ hội giải thích.
Cô xốc chăn đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh ta: “Chúng ta ly hôn đi.”
Cô lặp lại một lần nữa.
Giờ phút này, thái độ của Phương Nhu khoác hoàn toàn với những lần xúc động muốn ly hôn trước đó.
Hôm nay Phương Nhu bình tĩnh, lạnh lùng, lý trí.
Thích Ngôn Thương biết suy nghĩ của Phương Nhu, nhất định là cô nghĩ...
Con ruột bị anh ta làm mất, bây giờ anh ta còn phản bội cô, dây dưa không rõ với người phụ nữ khác.
Sự tin tưởng cuối cùng của cô với anh ta cũng đã biến mất.
“Anh và Diêu Nguyệt Như không xảy ra chuyện gì cả.”
Thích Ngôn Thương giải thích một câu: “Em đừng vì một đoạn video mà phán cho anh tội “tử hình”, huống hồ trong video, anh và cô ta không hề làm gì cả.”
“A, ha ha...”
Phương Nhu bật cười.
Cô quat đầu nhìn Tiểu Thang Viên ngủ trên giường, hạ giọng nói với Thích Ngôn Thương: “Nghe ý của anh, thì phải đến mức nhìn thấy anh và cô ta ngủ với nhau trong video thì mới chứng minh được sao?”
“Đúng vậy.”
Thích Ngôn Thương biện luận.
“Được rồi, Thích Ngôn Thương, tôi không muốn nghe anh nói nữa.”
Cô lắc đầu: “Tôi mệt rồi, thật sự rất mệt.”
Phương Nhu mấp máy môi: “Lúc đầu tôi đi với anh là vì Thang Viên, nhưng bây giờ Thang Viên không còn nữa, cầu nối giữa tôi và anh cũng không còn tồn tại.
Còn chuyện anh thích ai, muốn lên giường với ai không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Trước đây kết hôn là vì Thang Viên, bây giờ ly hôn, cũng là vì Thang Viên.”.