Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- -----
Chương 1169: Mục đích thật sự của Bạc Dạ.
Ánh mắt người đàn ông đang nhìn chăm chăm chậm rãi thu lại, cúi đầu, khẽ lắc lắc rồi cười nhạt.
Nụ cười đó, chứa đựng rất nhiều tình cảm.
Cùng với cả, sự thưởng thức đối với Mặc Cảnh Thâm.
Thấy cảnh như vậy, trong lòng Mộ Thiển vô cùng vui mừng, cảm thấy bản thân mình rất may mắn, cả đời này cô đã trải qua quá nhiều trớ trêu, nhưng cũng gặp gỡ được rất nhiều người đối tốt với cô.
Đó là phúc đức đời trước cô tích lại.
“Gần đây anh còn liên lạc với Nghê San San không?”
Lần trước tới nhà họ Bạc, Nghê San San ở đó, lần trước nữa, Nghê San San vẫn ở đó.
Mộ Thiển biết hai người Bạc Dạ cùng Nghê San San vẫn còn đang liên hệ với nhau, nhưng chỉ không biết rốt cuộc Bạc Dạ đang muốn làm gì.
Có rất nhiều lúc, Mộ Thiển muốn để Bạc Dạ tỉnh táo hơn chút, nhưng Bạc Dạ dường như không thể làm được đến mức thật thoải mái.
“Ừm, còn.”
Bạc Dạ gật gật đầu, không hề giấu diếm gì.
“Vậy...”
Mộ Thiển muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạc Dạ, cô cũng không dám nói gì nữa.
“Ngày mai tôi đưa Nghê San San rời đi một thời gian.”
“Rời đi?”
Lông mày Mộ Thiển nhíu lại: “Đi đâu?”
Không biết tại sao, đột nhiên nghe Bạc Dạ nói anh ta muốn rời đi, cô bất giác tưởng rằng anh ta sẽ đi không về nữa, lại có chút không nỡ.
Quen biết Bạc Dạ đến bây giờ đã là năm năm hơn rồi, hai người là bạn tốt, từng đồng sinh cộng tử với nhau.
Thậm chí trong lòng Mộ Thiển từng nghĩ, nếu không có Mặc Cảnh Thâm, Bạc Dạ sẽ là lựa chọn tốt nhất của cô.
Thế nhưng, trái tim đã lao vào người Mặc Cảnh Thâm, từ đầu đến cuối không thể lay chuyển.
Xưa nay cô lấy làm áy náy nhất cũng chỉ có hai người là đàn anh Tư Cận Ngôn và Bạc Dạ.
“Bây giờ chưa thể nói cho em biết, đến lúc đó em tự khắc sẽ biết thôi.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Người đàn ông nhấc tách trà, nhấp một ngụm: “Trà Long Tĩnh Tây Hồ, loại trà mà em thích nhất.
Đặc biết để lại cho em đấy.”
Mộ Thiển rất thích uống trà.
Nhưng không ngờ rằng đến cả sở thích của cô Bạc Dạ cũng biết, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
“Cảm ơn.”
Cô khách khí nói một câu cảm ơn.
Cúi đầu, nhìn tách trà xanh trên mặt bàn, nhấc lên, nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng lợn lờ, nhấp một ngụm.
Lúc này, bất luận là hương trà có nồng nàn đến đâu, đều không thắng nổi tâm tình phức tạp của Mộ Thiển.
“Gần đây Bạc Diệc Chu có liên lạc với em chưa?”
Bạc Dạ đột nhiên hỏi một câu.
“Anh ta? Liên lạc rồi.”
Mặc dù đã lâu không gặp Bạc Diệc Chu, nhưng Bạc Diệc Chu cùng cô không thiếu lần liên lạc qua điện thoại.
“Sao vậy?”
Thấy sắc mặt Bạc Dạ có chút không đúng, cô bèn hỏi.
“Không có gì, đề phòng anh ta là được.”
Bạc Dạ hết sức đề phòng Bạc Diệc Chu, cho dù trong lòng có chút không yên tâm Mộ Thiển, nhưng nghĩ Mộ Thiển đã có Mặc Cảnh Thâm bảo vệ, anh ta cũng yên tâm hơn chút.
“Nhớ kĩ, thời gian tôi rời khỏi đây, em tuyệt đối, tuyệt đối, không được gặp mặt Bạc Diệc Chu.”
Anh ta dùng hai từ "tuyệt đối", rất rõ ràng thái độ với sự việc này vô cùng nghiêm túc.
Mộ Thiển không rõ tại sao Bạc Dạ lại phản đối cô gặp mặt Bạc Diệc Chu đến vậy, nhưng lại biết Bạc Dạ sẽ không hại cô.
“Được, không vấn đề gì.”
Cô sảng khoái đồng ý với anh ta.
Sau đó, hai người ngồi nói chuyện phiếm, buổi trưa vừa ăn cơm xong, Mộ Thiển dắt theo hai đưa trẻ cùng nhau rời khỏi nhà họ Bạc.
Bạc Dạ đứng ở cổng biệt thự, đưa mắt nhìn theo xe của Mộ Thiển càng lúc càng xa, đến tận khi biến mất không thấy nữa.
Anh ta mới thu lại đôi mắt phức tạp lại thâm trầm của mình.
Quay người, lên tầng, cần theo bức tranh mà Nghiên Nghiên tặng anh ta, mở bốn bức tránh ra đặt lên giường, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Nhìn hình ảnh đẹp đẽ dưới bóng chiều hoàng hôn trong tranh, cùng với hình ảnh anh ta phụ giúp Mộ Thiển đang yếu đuối, anh liền cảm thấy tất cả đều thật đẹp đẽ.
Ngón tay dài, khớp tay như ngọc rơi trên khuôn mặt Mộ Thiển, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng không tự chủ được mà lộ ra nụ cười.
“Vừa rồi em hỏi tôi, Nghê San San còn ở đây không? Tôi muốn nói với em, cô ta ở, đương nhiên vẫn ở đây.”
Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể làm lật thuyền.
Ban đầu mặc dù Nghê San San là bị động bị phẫu thuật thành bộ dạng của Mộ Thiển, nhưng cô ta lại thực sự lợi dụng dung mạo của mình làm ra không ít chuyện xấu.
Vậy thì bây giờ, anh ta sẽ lời dụng Nghê San San, cảm nhận một chút giá trị.
“Tôi biết em vẫn luôn không dám đi Ẩn tộc, cho nên tôi sẽ đưa Nghê San San thay em đi thám thính đường.”
Bạc Dạ vui vẻ cười.
Cuộc đời này mặc dù không thể ở cùng Mộ Thiển, nhưng anh ta luôn hy vọng có thể bảo vệ cô cả đời.
Như vậy, cũng coi như là đối với cảm tình của mình đến nơi đến chốn.
Nửa đời trước, thế giới của Bạc Dạ không đen thì trắng, nếu không phải có sự xuất hiện của Mộ Thiển, thắp sáng thế giới của anh ta, vậy thì nhất định anh ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ đặc sắc.
Cộp cộp cộp...
Ngay lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng bước chân.
Khóe mặt Bạc Dạ liếc nhìn về phía cửa, thu lại mấy bức tranh.
Vừa thu xong đồ đạc, Nghê San San đã đẩy cửa bước vào: “Anh Dạ, đang làm gì đấy, em nghe nói, vừa rồi Mộ Thiển qua đây?”
“Ừm, có đến.”
Bạc Dạ đứng lên, đi về phía cô ta.
Đứng trước mặt Nghê San San, thái độ đột nhiên trở nên dịu dàng: “Thế nào, bên ngoài có lạnh không?”
“Hi hi hi, không lạnh.”
Nghê San San lắc lắc đầu, sờ sờ mũ len đang đội trên đầu, đáy lòng trở nên ấm áp.
Từ khi quay về bên cạnh Bạc Dạ, cô ta cảm thấy rõ ràng Bạc Dạ đối với cô ta rất tốt.
Cho dù không rõ là vì sao, nhưng nếu Bạc Dạ đã nguyện ý đối tốt với cô ta, cô ta sẽ trân trọng tất cả.
Trừ bỏ khuôn mặt cô ta giống với Mộ Thiển ra, thì không có bất cứ giá trị nào khác, cho nên cô ta buộc phải nắm chặt lấy Bạc Dạ.
“Vậy thì tốt.”
Khóe miệng người đàn ông góc cạnh rõ ràng hiện ra một nụ cười, vươn tay vuốt ve đầu cô ta: “Thu dọn một chút, chúng ta phải ra ngoài rồi.”
Sự dịu dàng của anh ta đối với Nghê San San không kém gì bộ dạng dịu dàng với Mộ Thiển.
Chỉ có điều, ánh mắt Bạc Dạ nhìn Mộ Thiển tràn ngập tình cảm sâu đậm cùng bi thương nhàn nhạt, còn ánh mắt anh ta nhìn Nghê San San, trên mặt dù có treo nụ cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt, còn có sự lạnh lùng khó mà nắm bắt trong mắt anh ta.
“Ra ngoài?”
“Đi đâu?”
Khuôn mặt Nghê San San tò mò.
“Không phải cô luôn nói trong nhà vô vị sao, đương nhiên đưa cô đi du lịch rồi.” Anh ta nói rồi ngừng, rồi lại nói: “Mau chóng thu dọn đi, nếu không không đưa cô đi nữa.”.
Ngôn Tình Hài
“Được, được, được, được, em lập tức thu dọn.”
Nghê San San mừng rỡ như điện: “Anh Dạ, anh thật tốt.”
Hai tay cô ta ôm lấy cổ Bạc Dạ, kiễng ngón chân lên hôn một cái lên má anh ta, sau đó nghiêng đầu cười sáng lạn, rồi quay người rời đi.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Nhìn bộ dạng cô ta giống với Mộ Thiển, trong lòng Bạc Dạ nhộn nhạo, nhưng chỉ có một giây chìm đắm thôi.
Càng nhiều hơn chính là chìm đắm trong sự yêu thương với Mộ Thiển.
Nhưng khi lí trí quay trở về, khi anh biết rõ ràng cô ta chỉ là Nghê San San, khuôn mặt Bạc Dạ trở nên âm trầm kì lạ.
Nhìn cô ta quay về phòng, sắc mặt Bạc Dạ âm trầm như mực, đóng của lại, bước vào phòng, thuận tay lấy giấy trên bàn lau lau má, sau đó vô cùng ghét bỏ mà vứt giấy đã lau vào thùng rác, thuận tay cởi áo khoác bị Nghê San San động vào, vứt sang một bên.
Chiếc áo khoác đó, chắc chắn lúc này đã thất sủng rồi, anh ta sẽ không bao giờ động vào nó nữa.
Anh ta quay người bước vào phòng tắm, dùng sữa rửa mặt rửa rửa mặt.
Thực ra, Bạc Dạ rất không thích bị phụ nữ đến gần.
Đương nhiên, trừ người bạn nối khố lại như em gái là Đồng Nam cùng Mộ Thiển..