Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- -----
Chương 1185: Mất chân trái.
“Ưm...”
Cô vừa muốn đứng dậy đã đau đến mức hít sâu, cắn chặt hàm răng.
“Nằm xuống đi, bây giờ cơ thể em vẫn cần nghỉ ngơi.”
Thích Ngôn Thương đứng dậy, đặt hai tay lên vai Thích Ngữ Anh, ngăn cô ấy đứng lên.
“Thôi nào, anh đi ra đi, em muốn nhìn xem tại sao chân em không có chút cảm giác nào nữa, có phải là gãy chân không? Em vẫn còn muốn khiêu vũ, nếu bị gãy xương thì không ổn, sau này chắc chắn em sẽ không thể khiêu vũ được nữa.”
Từ nhỏ Thích Ngữ Anh đã học múa, vốn muốn làm một diễn viên múa nhưng nhà họ Thích sợ mất mặt nên không đồng ý cho cô làm.
Cô biết trong mắt rất nhiều người, diễn viên múa không được coi trọng cho nên cũng không kiên trì làm diễn viên, chỉ tự mở lớp múa, bình thường không có việc gì sẽ đến dạy học, luyện múa một chút.
Lớp múa đó chính là sở thích của cô, cho nên không quan tâm nhiều đến lợi nhuận.
Thích Ngữ Anh cố nén sự đau đớn trên cơ thể, chậm chạp ngồi dậy.
Thích Ngôn Thương biết Thích Ngữ Anh là người cố chấp cho nên không cản cô nữa, kệ cho cô ngồi dậy.
“A, đau quá...”
Động tác ngồi dậy rất đơn giản, nhưng Thích Ngữ Anh lại tốn sức rất nhiều.
Cô muốn lật chăn ra nhưng động tác đó cần biên độ hơn lớn, cô tự làm có chút khó khăn.
“Anh, có thể lật chăn ra giúp em không, em muốn xem chân em thế nào.”
Thích Ngữ Anh ngồi tựa vào đầu giường, gương mặt trắng bệch nhìn Thích Ngôn Thương, vừa nói vừa thở hổn hển, vô cùng yếu ớt.
“Anh...”
Thích Ngôn Thương nhìn Thích Ngữ Anh, thấy anh mắt cô ngập tràn mong đợi thì không dám đối diện nữa, chuyển xuống nhìn chăn đệm của cô, hai tay cứ thả ra rồi nắm chặt, nắm chặt rồi thả ra.
“Này, Thích Ngôn Thương, anh có phải anh trai em không thế, sao em gọi mà anh không phản ứng gì? Thôi bỏ đi, em tự làm vậy.”
Cô cho rằng bây giờ Thích Ngôn Thương không thèm để ý đến cô nữa, không yêu thương cô em gái như cô nữa, cho nên chịu đau kéo chiếc chăn vừa dày vừa nặng ra.
Chiếc chăn được nhấc lên từ từ, lộ ra chân phải, nhưng mãi không thấy chân trái đâu.
Động tác của Thích Ngữ Anh khựng lại, mày nhíu chặt, nhưng cũng chỉ dừng lại khoảng hai giây, cô bấp chấp sự đau đớn trên người, kéo mạnh chăn ra.
Một cảm giác đau đớn đánh thẳng vào tâm trí cô, đau đến tận xương tủy, kết hợp với sự đau đớn trên cơ thể khiến mắt cô ứa lệ.
Nhìn thấy ống quần bên trái trống không, cô mở to mắt, sững sờ.
Ba giây sau đó, vẻ mặt Thích Ngữ Anh vẫn giữ nguyên như vậy, không có thêm bất kì động tác nào.
Chỉ là sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, mắt trợn to không hề chớp, giống như một cái xác không không có linh hồn.
“Em...!em...!chân của em...!chân của em đâu?”
Một lúc lâu sau, cơ thể yên lặng như không có linh hồn kia mới đưa tay ra, kéo ống quần bệnh nhân màu xanh trắng, nhưng chỉ cảm nhận được sự rỗng tuếch, chẳng có cái gì cả.
Trong giây phút ấy, đầu óc Thích Ngữ Anh trống rỗng, tay nắm chặt ống quần trống không, một lúc lâu sau vẫn sững sờ.
Nước mắt, lặng yên chảy trên gương mặt xinh đẹp, vành mắt đỏ ửng.
Thích Ngữ Anh cầm ống quần trống không, tay còn lại kéo áo Thích Ngôn Thương, hỏi: “Anh, chân của em đâu?”
Hỏi xong, cô bỗng nhiên bật cười: “Anh, anh đừng làm em sợ, mau nói đi, chân em đâu? Có phải em đang nằm mơ không? Anh mau đánh em một cái đi, đánh em một cái đi!”
Cô thả ống quần ra, hai tay nắm chặt lấy tay Thích Ngôn Thương, kéo tay anh ta tát cho mình một cái.
Tét tét hai cái, lực rất nhẹ, không hề đau nhưng nước mắt của Thích Ngữ Anh giàn dụa, nước mũi cũng chảy ra.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Ưm, đau...!đau quá, thật sự, thật sự...”
Thích Ngữ Anh buông lỏng tay anh ta, động tác mạnh khiến cô cảm nhận được nỗi đau lan tràn tới tứ chi, đau đến mức gần như co quắp.
Nhưng tất cả đau đớn đó đều không ngăn nổi sự trống rỗng trong lòng, như thể chết lặng, tất cả lực chú ý của cô đều tập trung vào cái chân.
“Chân của em đâu? Chân đâu?”
Cô lại túm lấy ống quần, giọng càng ngày càng lớn, cô hét lên, cả người không nhịn được run rẩy, giọng cũng khàn đi: “Hu hu...!Anh ơi, chân của em đâu? Hu hu...”
Phản ứng của cô như một kẻ điên vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rơi lệ, rồi lại đột nhiên bật cười, sau đó gào khóc, gào khóc, run rẩy...
Thích Ngôn Thương chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đau khổ như vậy của Thích Ngữ Anh.
Anh ta đứng cạnh giường, vỗ vai cô, nói sự thật cho cô nghe: “Sau khi rời khỏi khách sạn Ngự Cảnh, xe của em đi quá nhanh, không kiểm soát được nên đâm vào một tảng đá, chân của em...!bị mất...!ngay tại chỗ.”
“Không, không thể nào...”
Cơ thể Thích Ngữ Anh cứng đờ, sau đó nhìn về phía Thích Ngôn Thương, lắc đâu: “Không thể nào, không thể như thế được, anh lừa em.”
Giọng của cô rất yếu, yếu như tiếng muỗi kêu vậy, sau đó lắc đầu liên tục, giọng cũng cao dần, cuối cùng như hét lên: “Lừa đảo, Thích Ngôn Thương anh là đồ lừa đảo, không thể, không thể như thế được, sao em lại mất chân được? Anh lừa em, anh lừa em có đúng không?”
Cô đẩy Thích Ngôn Thương ra: “Em muốn đi tìm chân của em, anh tránh ra, tránh ra, để em đi xuống.”
Thích Ngữ Anh muốn xuống giường, nhưng chân trái mất rồi, dù cô có dùng sức thế nào cũng không đứng dậy được, nhưng vẫn cố chấp kiên trì.
“Ngữ Anh, đừng quậy nào, anh biết trong lòng em rất khó chịu, em nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đã có được không?”
Thích Ngôn Thương bị cảnh tượng đó làm đỏ mắt, nước mắt đảo quanh, lòng đau đớn vô cùng.
“Em không muốn nghỉ ngơi, em muốn chân của em...!Các người đều là lừa đảo, đều là lừa đảo.”
Thích Ngữ Anh chống hai tay lên giường, di chuyển thân thể muốn đi xuống, nhưng vừa đứng lên mặt đất, còn chưa kịp bước đi đã ngã sấp về phía trước.
“Cẩn thận!”
Thích Ngôn Thương đỡ cô, cẩn thận ôm cô lại, đặt lên giường: “Ngoan nào, đừng làm loạn, anh rất thương em, anh biết em thích múa, anh cũng biết mất chân là một cú sốc lớn đối với em, nhưng không sao đâu, chúng ta có thể dùng chân giả mà...”
“Em không muốn, em không muốn...”
Thích Ngữ Anh ngồi trên giường, cả người như phát điên, cầm gối đầu ném về phía Thích Ngôn Thương: “Anh cút đi, em không muốn nhìn thấy anh, cút đi.”
Gối đầu ném qua không đập trúng Thích Ngôn Thương, cô liền vơ hết những thứ có được trên mặt bàn, từ chén đĩa, ấm nước, hoa quả, ném hết về phía Thích Ngôn Thương: “Lừa đảo, anh nói dối, cút đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, mau cút đi.”
Gào thét như điên cuồng, đồ vật lần lượt rơi xuống đất, vỡ nát.
Thích Ngôn Thương không động đạy, cứ đứng trước mặt cô mặc cô đánh mắng.
Lúc này, Cẩm Dung nghe tiếng bước vào.
Vừa vào cửa đã thấy đống lộn xộn trong phòng bệnh, Thích Ngữ Anh dựa trên đầu giường, không ngừng gào thét, nước mắt như mưa, lúc thì kéo tóc, thét chói tai..