Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- -----
Chương 1189: Có thể động tay, tuyệt đối không mở miệng.
“Được, không thành vấn đề.”
Cô ta không muốn đi vào, Mộ Thiển cũng không miễn cưỡng.
Suy nghĩ một lát, chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Mộ Thiển ấn chuông cửa, chỉ một lát sau đã thấy quản gia tóc bạc trắng đi tới, hỏi thân phận của cô.
Bởi vì Mộ Thiển ở nước ngoài nhiều năm, cho nên tiếng anh rất lưu loát, nói chuyện với ông ta rất dễ dàng.
“Chào ông, tôi là Mộ Thiển, bạn của Phương Nhu, hôm nay đến đây thăm cô ấy.”
Mộ Thiển tự giới thiệu, cũng nói ra thân phận của mình.
“Bạn của Phương Nhu?”
Quản gia hơi nhíu mày, có chút chần chừ.
Mộ Thiển phát hiện ra vẻ mặt ông ta thay đổi, đang định nói gì đó thì người kia đã nói: “Xin lỗi, cô Phương Nhu không nói hôm nay sẽ có người đến tìm cô ấy.”
“Tôi...”
“Cô đi đi.”
Đối phương phất tay, sau đó xoay người đi vào.
Thái độ như vậy không khỏi khiến Mộ Thiển nghi ngờ tình hình của Phương Nhu ở trang trại này.
Vừa đập chiếc cửa chính vừa dầy vừa nặng khắc đầy hoa văn, cô vừa hét lớn: “Phương Nhu? Phương Nhu?”
Mặc dù hét lên như vậy, chưa chắc Phương Nhu đã nghe thấy, nhưng cô cũng không thể cứ đợi ở ngoài được.
Nhất là lần cuối cùng gọi được cho Phương Nhu, sau lần đó, điện thoại của cô ấy vẫn luôn không gọi được, chuyện này mới khiến Mộ Thiển càng thêm lo lắng.
Gọi một lát, người bên trong chưa ra, Tô Yên đã đi tới: “Không ai mở cửa cho cô sao? Sao cô không gọi điện thoại cho Phương Nhu?”
“Tôi không có số điện thoại.”
“Cô không có số điện thoại? Ha ha...”
Cô ta vuốt mái tóc dài, cười xòa: “Thế mà là bạn thân gì chứ.”
Tô Yên bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước cửa sát, cầm một khẩu súng, pằng pằng pằng mấy tiếng, chỉ thấy đạn bắn vào khóa sắt vang lên tiếng chói tai, chỉ một lát sau, cửa đã mở ra.
Tô Yên thổi thổi nòng súng bốc khói, nhíu mày nói với Mộ Thiển: “Có thể động tay, tuyệt tối không mở miệng.”
Mộ Thiển: “...”
Cái này...
Có phải quá không nghiêm túc không?
Nhưng...
Cô rất thích.
Tiếng súng thu hút người hầu trong trang trại, chỉ một lát sau đã có năm, sáu người cầm súng săn, nạp đạn lên nòng, chĩa thẳng vào Mộ Thiển và Tô Yên.
Ở nước ngoài có thể mua bán súng ống đạn dược, cho nên gần như nhà nào cũng có súng.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Khóe miệng Mộ Thiển giật giật, thoáng đưa mắt nhìn Tô Yên.
Chỉ thấy Tô Yên sắc mặt như thường vỗ tay mấy cái, ngay lập tức, xung quanh liền có bảy, tám người đàn ông mặc đồ đen, cầm súng lục, chĩa vào những người đó.
Mộ Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng chỉ là hai người gặp nhau thôi, tại sao lại phải gióng trống khua chiêng đến độ này?
Cô phất phất tay, nói: “Xin lỗi, tôi...”
Lúc Mộ Thiển đang nói, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đi từ trong biệt thự ra.
Người đó có gương mặt phương Đông, rất tuấn tú, rất rực rỡ.
Rất giống với hình tượng mà trước đó Phương Nhu nói về Diệp Trăn.
“Anh là Diệp Trăn đúng không? Tôi là Mộ Thiển, bạn thân của Phương Nhu, tôi đến đây thăm cô ấy.”
Mộ Thiển nói với Diệp Trăn.
Diệp Trăn cùng vài người khác đi tới, đứng trước mặt Mộ Thiển, nhíu mày, ánh mắt thâm thúy đánh giá cô.
Chần chừ mấy giây, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của anh ta mới lộ ra nét tươi cười: “A, cô chính là “chị Mộ” trong lời của A Nhu đúng không? Tôi rất hay nghe A Nhu nói về cô, không ngờ cô có thể tìm được đến tận đây.”
Anh ta quay đầu lườm mấy người hầu, khiển trách: “Đây là bạn của tôi, mọi người thu súng lại, đi làm việc đi.”
Mấy người hầu nhìn nhau, sau đó tản đi.
“Vào đi, vừa rồi quản gia không biết thân phận của cô, đã thất lễ rồi.”
Diệp Trăn nói vô cùng khách khí, tỏa ra một cảm giác vô cùng thân thiện.
Ánh mắt của Mộ Thiển không rời khỏi mặt anh ta.
Không phải là cô bị vẻ ngoài của anh ta thu hút, mà là cô muốn quan sát vẻ mặt của anh ta, thông qua vẻ mặt mà đoán xem nội tâm anh ta đang nghĩ gì.
Có điều cô chẳng nhìn ra gì cả.
“Xin lỗi, bạn của tôi hơi nóng tính, làm hỏng khóa cửa nhà anh rồi, hay là anh gọi thợ khóa tới sửa đi, tôi sẽ trả tiền.”
“Cô nói gì vậy, chỉ là một cái khóa thôi mà.”
Diệp Trăn cười cười, nhìn thoáng qua Tô Yên đứng sau Mộ Thiển: “Đây là bạn của cô sao? Đúng là một người có cá tính, rất tốt.”
Tô Yên khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn Diệp Trăn, không nói chuyện với anh ta.
Cô ta giơ tay lên, ý bảo mấy vệ sĩ kia rời khỏi.
Bởi vì sự xuất hiện của Diệp Trăn, mấy vệ sĩ xoay người rời đi.
Cũng may cách đó không xa có một chiếc xe hơi, bọn họ liền lái xe rời khỏi, cởi bỏ nghi ngờ của Diệp Trăn.
Ngoài miệng anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến chiếc xe đang đi xa dần.
Thật ra ngoài trang trại có người mai phục, nhưng Mộ Thiển và Tô Yên đi qua đây, mang theo vài vệ sĩ, phải đi xe qua.
Cho nên mới che giấu được tất cả.
“Sững ra đấy làm gì, mau vào đi.”
Diệp Trăn dùng tay ra dấu mời, để hai cô gái vào trong.
Cũng nói rằng: “A Nhu đang ở trong phòng khách với Tiểu Ức Ức, cô ấy cũng không nói với tôi là các người tới.”
“Tôi tới...”
Mộ Thiển định nói là Phương Nhu không biết cô qua đây, nhưng sợ nói vậy sẽ khiến Diệp Trăn nghi ngờ, nghĩ rằng nếu Phương Nhu không biết các cô đến, thì sao các cô lại biết địa chỉ của trang trại?
“Tôi muốn cho cô ấy bất ngờ thôi.”
Mộ Thiển cười ngọt ngào: “Lúc tôi gọi điện thoại có nghe Tiểu Nhu nhắc đến anh, anh là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của Tiểu Nhu phải không?
“Ừm, lúc còn nhỏ, tôi ở ngay tầng dưới nhà cô ấy, khi đó mẹ cô ấy khá bận rộn cho nên cô ấy thường đến nhà tôi ăn cơm, dần dà chúng tôi coi nhau như anh em vậy.”
Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên thở dài: “Tiếc là bao nhiêu năm không liên hệ với A Nhu, mẹ cô ấy qua đời tôi cũng không biết.
Nếu không phải tết năm nay về một chuyến thì cũng không biết được những chuyện này.”
“Anh vẫn còn người thân ở Hải Thành sao?”
Mộ Thiển nói chuyện với anh ta rất tự nhiên, nhưng thật ra là đang bẫy Diệp Trăn.
“Có...”
Anh ta nói một chữ, sau đó nhìn thoáng qua Mộ Thiển, cười nói tiếp: “Nhưng cũng chỉ là họ hàng xa thôi, mười năm không liên lạc, cũng không còn tình cảm gì nữa.”
“Tôi nghe Tiểu Nhu nói mẹ anh nấu cơm rất ngon, ngày trước cô ấy cứ nhớ cơm mẹ anh nấu suốt.
Giờ Tiểu Nhu tới đây, cuối cùng cũng có thể hoàn thành tâm nguyện rồi.”
“Mẹ của tôi đã mất rồi, xin lỗi.”
“Vậy sao? Xin lỗi, xấu hổ quá, tôi không biết.”
Mộ Thiển và anh ta “tùy tiện” nói chuyện, chỉ chốc lát sau đã đến cửa biệt thự.
“A Nhu? Mau ra đây, em xem ai tới này?”
Đứng ở cửa, Diệp Trăn gọi với vào trong biệt thự một tiếng, nhưng bên trong không hề có bất cứ ai đáp lại.
“Ha ha ha, chắc là A Nhu đang ở trên lầu nên không nghe thấy.”
Không thấy Phương Nhu đáp lại, Diệp Trăn liền giải thích một câu.
“Không có gì, cô ấy mang theo con, khó tránh những việc như vậy.
Nhưng mà Tiểu Nhu đúng là không hiểu chuyện, mặc dù hai người là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ cô ấy ở nhà anh cũng không phải phép lắm.
Vừa hay tôi có nhà ở gần đây, Tiểu Nhu qua đó ở sẽ tốt hơn, hai người ở cùng nhau thế này sẽ khó tránh khỏi người khác đàm tiếu.”.