Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- -----
Chương 1225: Bí mật của Ẩn Tộc (3).
Khách sạn.
Sau khi Mặc Cảnh Thâm nói chuyện với Thượng Quan Đông Thành thì trở về khách sạn.
Trong phòng ngủ, Mộ Thiển đang nằm ngủ trên giường.
Nói là ngủ, nhưng lại là tâm trạng không tốt, nằm nghỉ ngơi.
Bởi vì cô hoàn toàn không ngủ.
“Thiển, em ngủ chưa?”
Mặc Cảnh Thâm đi đến bên giường, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ quay lưng về phía mình, đưa tay vỗ vai cô: “Anh biết em đang trách anh vì không nói cho em rất nhiều chuyện.
Nhưng anh...”
Anh còn chưa nói xong, Mộ Thiển đã quay người lại, ôm lấy anh: “Đừng nói nữa, để em ôm một chút.”
Chuyện đã thế này, Mộ Thiển không có gì để nói.
Có nói ngàn vạn lời, thì chuyện này cũng đều là lỗi của cô.
Nếu như không vì cô, Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn sẽ không phải tiếp nhận những tổn thương thế này.
Mặc Cảnh Thâm để mặc cho Mộ Thiển ôm mình, nhưng anh cảm nhận được tư thế ôm anh này của cô dường như không được thoải mái, nên cởi giày, dựa vào đầu giường, ôm lấy cô, để cô dựa vào trong lòng anh.
“Chuyện về Thượng Quan Phượng Mẫn, Thượng Quan Đông Thành đã nói với anh hết rồi.
Bà ta...” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mặc Cảnh Thâm kể lại toàn bộ chuyện của Thượng Quan Phượng Mẫn lại một lần cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển yên lặng nghe.
Cho đến khi nghe xong, cả người chìm vào suy tư.
Chuyện này quá loạn rồi, nhất thời Mộ Thiển khó mà tiêu hóa được.
Lúc đầu cô hận Thượng Quan Đông Thành, cảm thấy nếu như không phải Thượng Quan Đông Thành, cô và Mặc Cảnh Thâm căn bản không cần phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Mà bây giờ xem ra, người chủ mưu đứng sau tất cả chuyện này lại là mẹ cô, Thượng Quan Uyển Nhi.
Cô đội nhiên cảm thấy cuộc sống của mình giống như một trò đùa vậy, bị người thân chơi đùa trong tay, khiến cô giống như một kẻ ngốc vậy.
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Mộ Thiển không có chủ ý, dựa vào trong lòng anh thì thầm.
“Nghe theo em.”
“Em cũng không có chủ ý gì tốt.
Bây giờ ngoài việc giả vờ quy phục, thì còn có cách nào tốt hơn đâu chứ?”
Giả vờ quy phục, sau đó cũng Thượng Quan Phượng Mẫn học bí thuật của Ẩn Tộc, sau đó chữa trị cho trừng tử trong người Mặc Cảnh Thâm.
Ngoại trừ như vậy, Mộ Thiển không thể tìm được biện pháp nào tốt hơn nữa.
Sau nghi nghe xong Mặc Cảnh Thâm nói, Mộ Thiển không khỏi cảm khái, chả trách Thượng Quan Uyển Nhi lại cử người hạ độc Mặc Cảnh Thâm.
Hóa ra thủ đoạn của người Ẩn Tộc lại giỏi như vậy.
Nếu như đến cả Thượng Quan Tuyết gả cho vương tử nước C cũng khôn tránh khỏi chuyện này.
Cô đột nhiên cảm thấy Thượng Quan Tuyết cũng là một người đáng thương.
Từ khi sinh ra cho đến giờ đều không thể có sự lựa chọn của riêng mình, chỉ có thể là công cụ liên hôn.
“Anh cảm thấy Thượng Quan Đông Thành có đáng tin không, có đáng để hợp tác không?”
Mộ Thiển không có bất kỳ tín nghiệm tuyệt đối vào với Thượng Quan Đông Thành, lo lắng khi hợp tác với anh ta sẽ lại bị anh ta lừa.
Cô, thật sự sợ rồi.
“Tạm thời hợp tác thì không sao.”
Mắt nhìn người của Mặc Cảnh Thâm rất chuẩn.
Lần này ở nhà hàng anh đã nói chuyện rất nhiều với Thượng Quan Đông Thành, không khó để nhận ra sự chân thành trong mắt anh ta.
“Thâm, em nhớ hai con.”
Mộ Thiển khẽ nhíu mày, tâm trạng có chút sa sút.
“Nếu như em giả vờ quy phục, e rằng trong thời gian ngắn không thể rời khỏi Ẩn Tộc được.
Dựa vào tính cách của Thượng Quan Phượng Mẫn, bà ta không đạt được mục đích sẽ không dừng lại.”
“Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
Bọn họ phải đối mặt với Ẩn Tộc, mà người dân của Ẩn Tộc rất nhiều, đều chịu sự kiểm soát của Thượng Quan Phượng Mẫn.
Một khi chọc tức Thượng Quan Phượng Mẫn, chỉ sợ bà ta ra lệnh một tiếng, hai người bọn cô muốn rời khỏi Ẩn Tộc cũng khó như lên trời vậy.
“Đúng rồi, Bạc Dạ đâu?”
Mộ Thiển hỏi.
Mặc Cảnh Thâm hiếm khi thở dài, nói: “Bạc Dạ bị người của Mặc Vân Kính đưa đi rồi.
Chắc là nhận chỉ thị của Thượng Quan Uyển Nhi, bị mang vào trong mật thất của Trại Trung Tâm, người của chúng ta không thể vào được.
“Mật thất của Trại Trung Tâm?”
Mộ Thiển ngồi thẳng người, không thể hiểu được hỏi: “Còn có mật thất sao?”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm hơi gật đầu, tiếp tục nói: “Trại Trung Tâm nằm trên đỉnh núi Magyar, mà trung tâm của núi Magyar là một hồ nước ngọt cách chân núi nghìn mét, được bao quanh bởi cây cỏ hoa lá, vô cùng tươi tốt.
Phía sau nhưng cành lá rậm rạp, có một số mật đạo dẫn đến mật thất, nhưng hầu hết các mật đạo dẫn đến mật thất đều năm trong núi.
Trong núi có rất rất nhiều mật đạo, cấu trúc phức tạp, có thể so với mê cung.
Cho dù bản đồ cũng còn đi sai đường, huống hồ chúng ta không có cái gì cả.”
“Trọng điểm là tất cả người dân Ẩn Tộc chỉ cần có giấy phép sử dụng súng, thì đều có thể thu mua súng một cách riêng tư.
Hơn nữa, trong Trại Trung Tâm ngoài những tinh anh được Ẩn Tộc huấn luyện, còn có lực lượng đặc biệt đến từ nước C.”
“Muốn xông vào cứu người thì khó như lên trời vậy, trước mắt, phương phát duy nhất chính là khôn khéo.”
Anh nói ngắn gọn tình hình cho Mộ Thiển.
Chỉ nghe những lời anh nói, Mộ Thiển đã tưởng tượng được việc cứu người khó thế nào rồi.
“Hôm nay chúng ta chia tay không vui vẻ gì với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đến nữa.
Em nghĩ lần sau chúng ta cùng bọn họ đến núi Magyar đi.”
Mộ Thiển có mục đích.
Bây giờ bọn họ không biết về tình hình của Bạc Dạ, cô nhất định phải đến Trại Trung Tâm để thám thính tình hình.
“Ừ, anh cũng có ý như vậy.
Nhưng cho dù là Bạc Dạ hay là Nghê San San thì đều không thể chết.”
Mặc Cảnh Thâm nói.
Nghe vậy, Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt hai người giao nhau, chỉ thoáng chốc cô đã hiểu ý của anh.
“Ý anh là Nghê San San cô ta...!vẫn còn giá trị lợi dụng sao?”
Ánh mắt Mộ Thiển lóe lên, dường như nhớ đến cái gì đó: “Ừ, giữ lại, nhất định phải giữ lại.”
Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy Nghê San San có khuôn mặt giống hệt cô, đối với cô mà nói chính là một loại nguy hiểm.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Nhưng bây giờ, ngược lại Nghê San San lại có thể lợi dụng.
Cho nên, bất kỳ chuyện gì cũng đều có hai mặt.
“Đi thôi, thời gian còn sớm, dẫn em đi dạo.”
“Cũng được.
Đúng lúc em vừa muốn đi ra ngoài.”
Mộ Thiển đứng dậy, hai người đơn giản sửa soạn một chút, rời khỏi khách sạn, đi dạo chợ đêm.
Ngày thứ ba.
Thượng Quan Phượng Mẫn lại dẫn mấy người Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện bên ngoài phòng Mộ Thiển.
Lần này là Mộ Thiển ra mở cửa: “Vào đi.”
Nhìn bốn người đứng ở cửa, cô lạnh lùng nói.
Thái độ đó, rất tùy ý, rất lấy làm lệ.
Mấy người bọn họ cho dù có không hài lòng, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Thế nào, chuyện mà bà nói cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Lần trước cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ, hôm này đúng là ngày thứ ba.
Thượng Quan Phượng Mẫn không thể kiên nhẫn nổi nữa, cho nên mới sáng sớm đã qua đây gặp cô.
“Giữa tôi và các người không hề có bất kỳ cảm giác tin tưởng nào, muốn tôi giao dịch với các người, các người nhất định phải lấy thành ý của các người ra.”
Mộ Thiển đã thay đổi thái độ tức giận lần trước, tính cách trở lên thoải mái và bình thản hơn.
“Thế nào mới gọi là có thành ý?”
Thượng Quan Uyển Nhi hỏi, đồng thời ánh mắt đặt trên người Mặc Cảnh Thâm: “Con muốn chúng ta chữa bệnh cho Mặc Cảnh Thâm trước sao?”
Bà ta nói đúng trọng tâm.
“Đúng vậy.”
Lúc trước, Mộ Thiển cho rằng bệnh tình của Mặc Cảnh Thâm đã khỏi rồi, nhưng ai ngờ người đàn ông ngu ngốc này, lại vì cô, mà không quan tâm đến cơ thể mình một chút nào cả.
Mộ Thiển rất cảm động đồng thời cảm thấy Mặc Cảnh Thâm quá ngốc.
“Không thể.”
Mộ Thiển vừa nói xong, cô đã bị Thượng Quan Phượng Mẫn trực tiếp từ chối.
Thái độ đó, dường như hoàn toàn không để lại bất kỳ thượng lượng nào.
“Nói như vậy, giữa chúng ta không có gì để bàn nữa rồi?”
Mộ Thiển bất lực lắc đầu thở dài: “Nếu như các người đã không có thành ý, chúng ta không cần phải thương lượng nữa.
Bắt đầu từ bây giờ, tôi và Thâm sẽ thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi Ẩn Tộc.”.