Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau Tề Phong quay lại phòng bệnh của Mặc Tử Hàng, hiện giờ Giang Yên Nhiên không còn ngồi trước phòng bệnh nữa, cô bị Lâm Tịnh thuyết phục giờ đã về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh cũng chỉ có mỗi Mặc Tử Hàng đang nằm, lúc Tề Phong đẩy cửa bước vào thì anh cũng đã tỉnh dậy, hơn nữa còn trong bộ quần áo bệnh nhân đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới thành phố.
Mí mắt Tề Phong giật giật, vì tiếng động nhẹ của Tề Phong đã khiến Mặc Tử Hàng quay đầu, không hiểu sao ngay từ khi ánh mắt anh và Mặc Tử Hàng va vào nhau, Tề Phong lại có một cảm giác vô cùng xa cách.
Nhưng anh vẫn cố gắng trấn an bản thân, rồi làm như không có gì tươi cười bước đến:"Tử Hàng, cậu tỉnh rồi. Cậu thấy trong người thế nào?"
Mặc Tử Hàng không nói không rằng, vẫn là biểu cảm ngàn năm không đổi đong đưa con mắt theo cử động của Tề Phong, cũng chẳng buồn nhấp môi.
Tề Phong lại nói:"Sao hả? Vừa tỉnh dậy xúc động quá không nói nên lời? Này, sao không đi tìm Giang Yên Nhiên, có lẽ cô ấy đang đợi cậu ở bên phòng nghỉ ấy"
Nghe đến cái tên Giang Yên Nhiên, Mặc Tử Hàng dường như mới có nhã hứng lên tiếng:"Giang Yên Nhiên?"
Một dự cảm dấy lên trong lòng Tề Phong cực tệ, đầu anh báo hiệu đỏ không thôi. Anh biết khi tiêm thứ thuốc đó vào người, việc có thể duy trì trí nhớ là phần trăm rất nhỏ, và Tề Phong vẫn đang hi vọng một ngoại lệ nào đó xảy ra.
Anh cố tình nói:"Phải, Giang Yên Nhiên, vợ cưng của cậu đấy"
Dứt lời, Tề Phong quan sát rất kĩ nét mặt của Mặc Tử Hàng, anh thấy đầu lông mày của cậu ta chau nhẹ, như vậy biểu hiện Mặc Tử Hàng đang rất đau hoặc khó chịu trong người.
Mặc Tử Hàng không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngả người ra sofa, lạnh lùng nói:"Cút ra ngoài, tôi cho phép cậu vào đây chưa?"
Tề Phong bước lên một bước:"Tử Hàng, cậu.."
"Đừng có mà gọi tên tôi, cũng đừng nói nhảm" Mặc Tử Hàng ra lệnh một cách lạnh lùng.
Tề Phong không muốn bỏ cuộc, nhưng ánh mắt đó của Mặc Tử Hàng dường như là muốn nói nếu bước tiếp thì anh sẽ chết không toàn thây.
Vì vậy mà Tề Phong quay đầu bỏ ra ngoài. Vừa thầm chửi thề! Có lẽ bệnh tình của Mặc Tử Hàng còn chuyển biến xấu hơn anh nghĩ, thậm chí có thể hiện tại, Mặc Tử Hàng còn không nhớ ra Tề Phong anh là ai.
Vừa ra khỏi phòng, Tề Phong đã trông thấy Giang Yên Nhiên vừa được Lâm Tịnh đỡ ra khỏi phòng nghỉ, phía bên kia ông bà Mặc cùng Giang Hạ Vũ cũng đúng lúc xuất hiện. Đầu óc Tề Phong tạm thời rối bời, anh không muốn Giang Yên Nhiên phải đối mặt với Mặc Tử Hàng của lúc này, cô ấy đang bệnh sẽ hoảng hốt mất, càng không muốn Giang Hạ Vũ đến gần để bày trò.
Mặc Đình Thiệu đến trước, Tề Phong vẫn đứng trước cửa phòng bệnh, tay để ra sau nắm chặt lấy tay nắm cửa như không muốn cho ai vào.
Mặc Đình Thiệu còn chưa hết giận chuyện ngày hôm qua, giọng nói nghiêm nghị:"Tề Phong, cháu lại muốn làm gì!! Có phải muốn chọc điên ta đúng không"
Tề Phong hít thở sâu, anh nói:"Bác, không phải. Cháu vừa vào thăm Mặc Tử Hàng, cậu ấy đã tỉnh lại rồi, nhưng cậu ấy nói không muốn bất cứ ai vào làm phiền"
Nghe đến đó ánh mắt Giang Hạ Vũ loé lên, cô ta quay đầu tìm kiếm bóng dáng ai đó, vừa hay trông thấy Giang Yên Nhiên, quả nhiên là Giang Yên Nhiên cũng chưa được gặp Mặc Tử Hàng. Với tính cách của Mặc Tử Hàng, nếu đã tỉnh dậy nhất định là sẽ đòi gặp bằng được Giang Yên Nhiên nhưng giờ lại không muốn gặp gỡ ai, điều này cho cô ta một tín hiệu tốt.
Mặc phu nhân mới tiến lên nói:"Nếu Tử Hàng đã tỉnh rồi thì để bọn ta vào bên trong xem tình hình thế nào. Sao có thể nghe nó nói không muốn làm phiền là liền không vào thăm? Ta là mẹ nó, chẳng lẽ đến thăm nó cũng được gọi là phiền sao? "
Tề Phong cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, anh nói:"Tính của cậu ấy không phải mọi người không biết, nếu làm trái lời cậu ấy, bây giờ muốn vào cũng chỉ cãi nhau, bác thật sự muốn làm vậy sao?"
Mặc Đình Thiệu cắt ngang:"Ta mặc kệ, mau tránh ra để ta vào xem thằng bé tình hình lúc này như thế nào."
Nói rồi Mặc Đình Thiệu thẳng thừng hất tay Tề Phong ra xông vào, anh bất lực nhìn đoàn người nối đuôi vào chỗ chết, quay đầu nhìn sang Giang Yên Nhiên cách đó không xa.
Lúc này Giang Yên Nhiên mới từ từ tiến lại, quả nhiên là từ cú đẩy ngã lần trước đã khiến cô không còn đủ can đảm, hơn nữa trong lòng Giang Yên Nhiên cũng có chút kết quả khi biết Mặc Tử Hàng đã tiêm thứ thuốc kia vào người, cô nhẹ nhành đến hỏi Tề Phong:"Tử Hàng, anh ấy sao rồi"
Tề Phong cố làm như không có gì, định trả lời thì Giang Yên Nhiên lại nói tiếp:"Anh cứ nói sự thật đi, tôi sẽ chấp nhận hết"
Nhìn thấy biểu cảm đó của Giang Yên Nhiên, Tề Phong thật sự không nỡ để cô đau lòng. Cô gái này nhất định là đang cố gắng chịu đựng..
Thấy Tề Phong mãi không nói nên lời, Giang Yên Nhiên mới cong làn môi nhợt nhạt, nói:"Hay để tôi nói thay anh nhé, Mặc Tử Hàng không còn nhớ ra tôi nữa, có phải không?"
…