Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Chanh
☆☆☆
Mạch Đông mang theo khăn quàng cổ caro màu đỏ đứng ở cửa cửa hàng thời trang Bulgari [*]. Mặc dù hiện tại không phải cô không mua nổi đồ của thương hiệu này, nhưng khi đứng trước cửa hàng sang trọng được trang trí lộng lẫy, con người ta thường có tâm lý tự ti, huống chi cô còn đang chùm chiếc khăn quàng cổ ngu ngốc lên đầu.
[*] Bulgari: Là thương hiệu thời trang phụ kiện đá quý cao cấp của Ý. Thương hiệu này được Sotirios Voulgaris thành lập vào năm 1884.
Một nhân viên cửa hàng mặc đồ âu màu đen giúp cô kéo cửa: “Thưa chị, chị có muốn cởi khăn quàng cổ xuống để tôi cầm giúp không?” Cô cởi khăn xuống rồi nói cảm ơn.
Tưởng Cảnh Kỳ đang đứng chọn dây chuyền ở quầy, thấy cô bèn vẫy tay gọi lại.
“Em thấy cái nào đẹp hơn?”
Cô vừa tan làm đã bị anh gọi liên tục như muốn đòi mạng tới chọn quà cưới cho em gái của anh. Mạch Đông chưa kịp phát biểu ý kiến, cô gái ở quầy đã nhanh nhảu nói trước: “Đây là em gái của anh à, nếu thích cô có thể đeo thử.”
“Không không không, tôi không phải em gái anh ấy, tôi đến đây để giúp anh ấy chọn vòng cổ.” Cô xấu hổ giải thích. “Cái hình quạt này tương đối đặc biệt, còn màu nào khác không?”
“Cửa hàng chúng tôi còn màu đỏ và màu xanh lục nhưng phải đợi hàng về.”
“Vậy cô lấy cái màu đỏ cho tôi xem trước đi.”
Cô đặt cái màu trắng và màu đỏ ở cổ tay rồi so hai cái với nhau.
“Em thấy màu đỏ đẹp hơn, cô có màu đen không?” Nửa câu sau là nói với chị nhân viên.
Trước đó, hồi còn ở đài truyền hình, Mạch Đông từng làm tạp chí thời trang một thời gian. Lúc đó, doanh số tạp chí không chỉ tốt hơn bây giờ, mà bọn cô cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với các thương hiệu xa xỉ. Cô đã từng viết một bản thảo liên quan đến nhãn hiệu thời trang Bulgari.
“Dạ có, chị chờ tôi chút.”
Một lúc sau, nhân viên cửa hàng nhanh chóng tìm thấy chiếc vòng cổ, đưa tới trước mặt cô. Cô phân vân không biết chọn chiếc nào trong hai chiếc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là thực tập sinh mới vào gọi đến. Thật ra cô vào trước cô gái kia mấy tháng, nhưng cô ấy cứ một mực gọi cô là đàn chị, khiến cô cảm thấy mình già như sắp gần đất xa trời.
“Đính hôn nên chọn màu đỏ, anh tự quyết định đi, em ra nghe điện thoại, tiện chờ anh ở đó.” Cô đứng đối diện nói với Tưởng Cảnh Kỳ, sau đó cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Mạch Đông không mang theo khăn quàng cổ, nhiệt độ bên ngoài khá lạnh.
Tháng mười hai lạnh lẽo mang theo chút gì đó tê tái.
Không lâu sau, Tưởng Cảnh Kỳ mang khăn quàng cổ ra, việc đầu tiên anh làm là quấn khăn lên người cô: “Đồ ngốc, sao không vào trong cửa hàng nghe điện thoại.” Câu nói này đánh thức người đang đứng ngơ ra.
Lúc ngồi ở nhà ăn, cô đã nghe xong điện thoại.
Tưởng Cảnh Kỳ đưa túi Bulgari tới trước mặt cô, cô cau mày nhìn về phía anh với vẻ mặt thắc mắc.
“Tặng em, đây là quà sinh nhật.” Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước và hình như đã chuẩn bị xong lý do thoái thác.
Cô không có lý do gì để từ chối nên đành phải nhận, không cần nhìn cũng biết đó là dây chuyền màu đen .
“Bao giờ em gái cùa anh đính hôn?”
“Mùng 8, em đi không?” Bởi vì ánh mắt dò hỏi của anh quá nghiêm túc, cô không biết anh mời thật hay chỉ thuận miệng nói.
“Em đi làm gì?”
“Em đoán xem?”
Được lắm, mấy tháng không nói chuyện mà công lực đã tăng lên, còn hỏi ngược lại người khác.
“Không được không được, để lần sau đi.”
“Cũng đươnc, đến Tết Nguyên Đán?” Anh cẩn thận đặt câu hỏi lại lần nữa.
“Anh, tha cho em đi.” Cô nghĩ thầm.
“Tưởng Cảnh Kỳ?” Cô còn chưa biết nên trả lời anh thế nào, chợt nghe thấy giọng một người phụ nữ gọi tên anh.
“Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?”
Nghe anh nói vậy, Mạch Đông quay đầu lại theo bản năng, tranh thủ chào dì.
Ánh mắt mẹ Tưởng Cảnh Kỳ nhìn Mạch Đông chuyển từ kinh ngạc sang phức tạp “Cháu… cháu… cháu là bạn học của Duyệt Nghi.”
“Dạ vâng, lần trước dì cháu mình đã gặp nhau.” Nếu cô là một con chuột chũi, bây giờ cô nhất định sẽ đào lỗ để chui xuống, nhưng tiếc là cô không phải.
“Mẹ, đây là… Mạch Đông bạn gái con.” Tưởng Cảnh Kỳ bổ sung thêm.
Đương nhiên mẹ anh vô cùng khiếp sợ, một lúc lâu sau cũng không có bất kì phản ứng nào.
“Cảnh Kỳ, con còn nhớ dì không? Dì là dì Trần đây.” Cô không nói lời nào, bọn họ không hề phát hiện sau lưng có một người mặc quần áo sang trọng, nhìn qua không hể biết bà là phụ nữ trung niên. Bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi mặc váy liền hàng hiệu màu xanh lá, trông vô cùng lịch sự, dáng vẻ ngoan ngoãn tốt bụng.
“À, mẹ quên giới thiệu đây là dì Trần, lúc nhỏ con hay sang nhà dì ấy chơi. Còn đây là con gái của dì, tất nhiên hồi nhỏ bọn con hay chơi cùng nhau, con bé mới từ Mỹ về.” Lúc này mẹ anh mới phản ứng lại.
“Con chào dì.” Mạch Đông đi theo anh, lên tiếng chào hỏi
“Vậy các con cứ từ từ nói chuyện, lần sau rảnh thì cùng nhau ăn cơm.” Mẹ anh nói câu này, tất nhiên là nói với cô.
________
“Cậu đừng nói quá như vậy, cái này mà cũng nói được à.” Cô lười biếng nằm trên sofa nói chuyện với Phương Tịnh Nghiên, Phương Tịnh Nghiên là bạn thân từ nhỏ của cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy quay về thành phố N, còn Mạch Đông làm việc ở thành phố khác.
“Hahaa, anh ta muốn dẫn cậu tới gặp người lớn, dù sao cũng phải gặp, tại sao cậu lại không đi?”
“Hazz tuy rằng hoàn cảnh của cậu cũng không tệ lắm, nhưng mình vẫn có cảm giác chúng ta không cùng đẳng cấp với họ, chính xác hơn là trưởng thành trong môi trường khác hẳn nhau. Vốn dĩ tình cảm cậu dành cho anh ta không thực sự rõ ràng, hôm nay lại gặp mẹ và bạn hồi nhỏ của anh ta, vừa nhìn đã biết cô ta theo học trường quốc tế từ nhỏ, lớn lên thì đi du học, biết hết cầm kì thi họa, muốn mua gì là mua đó, tốt nghiệp ra trường nhà và xe đã có người chuẩn bị hết, không cần lo nghĩ tiền điện tiền nước, chỉ cần nghĩ ngày mai mua quần áo nào, đi giày gì…”
Mặc dù người nào trên thế giới cũng có sự phiền muộn, nhưng người có tiền vẫn là người có tiền, có tiền vó thể giải quyết được 99% phiền não trong cuộc sống.
Ví dụ như Phương Tịnh Nghiên, cô sinh ra và lớn lên trong gia đình đơn thân, sau khi học hết cấp 3, mẹ cô định hướng bắt cô thi sư phạm, nguyên nhân là vì thành tích học tập xuất sắc của cô đi học sẽ không mất tiền. Con của người có tiền chưa từng phải trải qua cảnh nghèo túng quẫn. Có thể gia đình họ rách nát, ba mẹ cãi nhau mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi, nhưng chẳng lẽ nhà nghèo thì chuyện đó không xảy ra ư?
“Có thể mình nói hơi quá, nhưng sự thật là vậy. Cậu đã tưởng tượng ra chưa? Ba mẹ hai bên cùng ngồi trên một bàn ăn, ba mẹ anh ta chỉ cần dùng một tháng tiền lương là mua được trang phục cao cấp, còn ba mẹ mình mặc bộ quần áo không biết đã giặt đi giặt lại bao nhiêu lần. Sau đó ba mẹ mình nhắc đến tiền lễ, chỉ tưởng tượng thôi mình đã thấy không thể thở nổi rồi.
------oOo------