Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta, ta làm sao vậy? Ta đang ở đâu đây? Vừa mở mắt ra đã thấy đỉnh giường xa lạ, Tiếu Mạch nghi hoặc. Nhớ rõ ngày hôm qua đi thư viện, rồi Ly Nhật Diệu đến, sau đó hắn đưa ta tới ngự thư phòng, hắn còn nói rất nhiều điều kỳ quái. Hắn nói chỉ có ta mới chân chính là con hắn, những người khác chỉ là hoàng tử của hắn. Hắn ở trước mặt bọn họ đầu tiên là hoàng đế tiếp theo mới là phụ thân, chỉ có ở trước mặt ta hắn mới chân chính là phụ thân.
A! Tiếu Mạch nở nụ cười tự giễu. Nghĩ tới, ta —— khóc. Vì lời nói của Ly Nhật Diệu đã làm cho ta nghĩ thông chuyện mà ta hai mươi bảy qua ta vẫn luôn khó hiểu, càng dọa người chính là ta thế nhưng còn ngất đi. Tiếu Mạch bắt tay nhẹ nhàng đặt ở ngực, giống như ở trong lòng ngực trái tim vẫn còn ẩn ẩn đau. Nguyên lai cha mẹ chưa bao giờ cho rằng ta là đứa con của bọn họ, nên bọn họ mới có thể không nhìn ta như vậy, khó trách vô luận ta có cố gắng như thế nào đều không thể chiếm được sự chú ý của bọn họ. A! Ta lại làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên đa sầu đa cảm, ta không phải người yếu đuối như vậy a! Nước mắt! không cần chảy, không cần chảy, dừng lại, dừng lại a! Đáng giận! Vì cái gì nước mắt vẫn không ngừng rơi, dừng lại a, không cần chảy nữa. Từ trước đến giờ ta rõ ràng chưa bao giờ khóc, vì cái gì? Ta không cần như vậy, đây không phải ta, không đúng, không đúng.
“Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa!” Trong lòng nhớ thương Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu kết thúc buổi triều sớm. Kết quả, vừa về Diệu Hoa điện liền nhìn thấy Tiếu Mạch vô thố (bối rối) lau nước mắt, biểu tình trên mặt mờ mịt, giống như không biết chính mình vì sao rơi lệ. “Tiểu gia hỏa! Không có việc gì, chỉ là rơi lệ mà thôi, không có việc gì. Qua một hồi sẽ ngừng, không cần lau!”. Ly Nhật Diệu nhẹ nhàng đem Tiếu Mạch ôm vào trong lòng ngực, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói.
Là ai? Là ai? Vì cái gì đối ta ôn nhu như vậy? Nước mắt tạo thành sương mù, Tiếu Mạch không thấy rõ thân ảnh người nọ, chỉ nghe thấy thanh âm của hắn ôn nhu vang lên ở bên tai mình. Thanh âm rất quen thuộc, là Ly Nhật Diệu! Là ngươi, vì cái gì? Ta không cần ngươi đối với ta tốt như vậy, vì cái gì ngươi không đối tốt với Ly Thanh? Vì cái gì để cho ta biết hết thảy những chuyện ngươi đối với Ly Thanh rồi sau đó lại đối với ta tốt như vậy? Ta không tin ngươi. Ngươi cùng với cha mẹ kiếp trước đều giống nhau, cho tới bây giờ đều chưa từng cho chúng ta hạnh phúc. Cha mẹ chưa từng đem ta trở thành con của bọn họ, ngươi cũng chưa từng cho Ly Thanh trở thành con của ngươi. Cha mẹ sẽ không bởi vì ta cố gắng mà chú ý tới ta, cho nên ngươi cũng sẽ không thật sự tốt với ta. Ta không tin ngươi, ta không tin. Vì cái gì ngay từ đầu ngươi không tốt với Ly Thanh! Vì cái gì? Cho dù chỉ là một chút, như vậy, hiện tại có lẽ ta còn có thể nhận đây là thứ thân tình ta tha thiết ước mơ.
Tuy rằng bị bịt kín sương mù, Ly Nhật Diệu vẫn nhìn thấy được sự nghi ngờ trong mắt Tiếu Mạch. Tiểu gia hỏa không tin ta, Ly Nhật Diệu cảm thấy được tâm của mình thật đau. Ngay lúc chính mình nghĩ muốn làm một phụ thân chân chính, là một phụ thân có trách nhiệm lại không chiếm được tín nhiệm của đứa con. Tiểu gia hỏa, đây là hình phạt của ngươi vì ta không nhìn ngươi mười năm sao?
“Tiểu gia hỏa, ngươi không tín nhiệm trẫm cũng không có vấn đề gì. Trẫm biết trẫm không nhìn ngươi mười năm, đột nhiên lại đối tốt với ngươi, ngươi rất khó chấp nhận. Bất quá tiểu gia hỏa, trẫm sẽ chứng minh, trẫm sẽ chứng minh trẫm là một phụ thân có thể làm ngươi kiêu ngạo, một phụ thân mà ngươi có thể dựa vào.”
Chứng minh! Ngươi muốn dùng cái gì chứng minh? Tiếu Mạch bị Ly Nhật Diệu ánh mắt kiên định làm dao động.
“Thời gian, tiểu gia hỏa, trẫm sẽ dùng thời gian để chứng minh, trẫm chính là một phụ thân tốt.” Nhìn thấy Tiếu Mạch trong mắt có dao động, Ly Nhật Diệu biết chính mình không có làm sai. “Tiểu gia hỏa, trẫm sẽ chờ, chờ ngày ngươi nguyện ý thừa nhận trẫm đủ tư cách là phụ thân ngươi. Hiện tại, nếu ngươi không nghĩ nhận tình thương bất ngờ này, như vậy ngươi có thể coi như là trẫm có mục đích cho nên mới đối tốt với ngươi. Được? Tiểu gia hỏa.”
Ly Nhật Diệu, là nói thật sao? Hắn thật sự muốn dùng thời gian để chứng minh, hắn đối với ta tốt là xuất phát từ tình yêu của một phụ thân. Ta còn có thể tin tưởng hắn? Ta còn có thể tin tưởng thân tình? Ta —— có thể chứ? Tiếu Mạch mê hoặc, sợ hãi.
“Ngươi không cần hoài nghi, tiểu gia hỏa, cũng không cần sợ hãi. Trẫm đã nói sẽ dùng thời gian để chứng minh, ngươi chỉ cần dụng tâm cảm thụ, cảm thụ trẫm đối với ngươi tốt là thật tâm hay là giả ý.”
Nhìn chăm chú vào đôi mắt Ly Nhật Diệu, giống như bị mê hoặc, Tiếu Mạch gật gật đầu. Lần cuối cùng, thử cho ta lại một lần nữa tin tưởng thân tình. Cho nên, Ly nhật Diệu, cầu ngươi, ta sẽ thử tin tưởng ngươi, chấp nhận ngươi, cầu ngươi, không cần đánh nát hi vọng cuối cùng của ta. Nếu lần này lại thất bại, ta thật sự sẽ không còn dũng khí.
“Tiểu gia hỏa! tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu kích động gọi, ôm chặt Tiếu Mạch. Tiểu gia hỏa, ngươi rốt cục nguyện ý bắt đầu tin tưởng trẫm rồi sao? Trẫm tuyệt đối sẽ không phản bội tín nhiệm của ngươi, trẫm nhất định sẽ làm ngươi tin tưởng thừa nhận trẫm là một phụ thân tốt. Tiểu gia hỏa,tiểu gia hỏa___ của trẫm!