Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mafia Trọng Sinh Làm Trợ Lý Tổng Tài
  3. Chương 12: Gặp Nhưng Chẳng Dám Nhận Nhau
Trước /12 Sau

Mafia Trọng Sinh Làm Trợ Lý Tổng Tài

Chương 12: Gặp Nhưng Chẳng Dám Nhận Nhau

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đúng mười giờ, phòng chủ tịch mở cửa, vị tổng tài xuất hiện với một bông băng trên trán.

"Minh Nhật, xe chuẩn bị xong chưa." Tuấn Khải gõ gõ bàn Minh Lâm đang ngồi.

"Dạ xong rồi anh, tài xe đang chờ, văn kiện cũng chuẩn bị đầy đủ rồi anh." Minh Lâm vui vẻ đứng lên gật đầu trình bày.

Tuấn Khải gật đầu rồi tiến về phía cửa, Minh Lâm nhanh tay ôm xấp tài liệu, lách mình mở cửa nghiêng đầu mời chủ tịch đi trước.

Tuấn Khải có hơi sựng lại rồi cũng nhấc chân bước qua cửa, sau đó cậu chạy nhanh đến thang máy bấm tầng cho anh ta.

Chẳng biết Minh Nhật hôm nay tại sao lại nhiệt tình như thế, lúc trước nói thích anh cũng đâu có niềm nỡ như vậy, Tuấn Khải cứng đờ như robot bước vào thang máy, Minh Lâm cũng bước vào bấm tầng trệt rồi nở một nụ cười công nghiệp lộ nguyên hàm răng trắng điều.

Thấy chị Hoa và chị Lan đứng ở mép cửa nhìn theo nên thư ký mới cũng nhìn theo rồi nói nhỏ.

"Thư ký chủ tịch làm vậy có gì lạ sao?" cậu thấy việc như vậy rất là bình thường, nhân viên nịnh sếp có sao đâu.

"Minh Nhật lúc trước không giống với người mà cậu gặp hôm qua và hôm nay đâu, trước đây cậu ấy chỉ chăm làm đẹp và không giao lưu với chủ tịch vậy đâu, cậu ta trăm điều sợ, cậu ta giỏi văn kiện, xử lý hợp đồng còn nói chuyện mất lòng người nghe lắm." Chị Lan phân tích.

"Chứ cái trán máu me kia thì Minh Nhật đã la oai oái có khi lăng đừng ra xỉu rồi, không điềm tĩnh băng bó rồi vui vẻ niềm nỡ như lúc nãy đâu." Chị Hoa cũng tiếp vô.

Nguyễn Ngôn chỉ mới gặp Minh Nhật hôm qua, từ cử chỉ, lời nói điều đanh thép mạnh mẽ không giống lời đồn trước đó trong công ty.

"Em thấy anh ấy rất tốt, anh ấy rất giỏi." Nguyễn Ngôn không khỏi tán khen người cứu cậu hôm qua, còn có tác phong làm việc chăm chỉ và tính tình vui vẻ của anh ta nữa, cậu rất ngưỡng mộ.

Chị Hoa nhanh tay kéo cậu ấy vào trong phòng thư ký.

"Đây đây, xem tài liệu này, chỉ cần em chăm chỉ sẽ không kém Minh Nhật đâu, cố lên."

Xe đã chờ sẵn, Minh Lâm lần nữa nhanh tay mở cửa xe cho Tuấn Khải vào xe rồi bản thân nhanh chân lên phó lái.

Đi được một lúc, Tuấn Khải nghe Minh Lâm trình bày các thông tin về doanh số, qui mô công ty liên kết với Gia Hoa rất sốt sắng, có thể nói dùng 100% năng lực để trình bày, đến tài xế cũng không khỏi há hốc mòm lâu lâu liếc qua nhìn cậu, người gì vừa giỏi vừa đẹp, giọng nói cũng rất hay.

Tuấn Khải nhịn không được nữa mà cắt ngang câu cậu đang nói.

"Rốt cuộc là muốn xin gì mà hôm nay lại nhiệt tình như vậy, cậu lại đánh ai trong tập đoàn rồi à." Tuấn Khải thấy từ sáng cậu đã cười đến mức miệng rộng tới vành tai rồi, tâm trạng xem ra rất tốt còn cung kính với anh.

"Chủ tịch à, chẳng phải anh nói em thực tập làm thư ký riêng cho anh thử hai tháng sao, em phải nắm bắt cơ hội chứ anh." lý do bạo biện cho Minh Nhật vô cùng hoàng mỹ vì sự thật Minh Nhật rất thích tiền, còn lý do của Minh Lâm vui là vì cậu được đến gặp anh cả, nếu đối phương là chủ tịch của Tống Thị thì chủ tịch của Gia Hoa nhất định sẽ tiếp đón, mà chủ tịch của Gia Hoa chính là anh cả.

"Tôi thấy không giống lắm, cậu là đang mong đến Gia Thị thì phải." Tuấn Khải nhắm nghiền mắt nói với cậu.

Minh Lâm thoáng sững người, đúng là người đứng đầu Tống Thị, đọc được cả suy nghĩ của người khác.

"Đây, đây là lần đầu tiên em được đi sang công ty khác mà, phải hứng khởi rồi, hì hì." trong trí nhớ của Minh Nhật thì cậu ta chỉ làm ở văn phòng, ra ngoài thường đại diện là chị Lan hoặc chị Lan đi cùng nhưng đây là lần đầu Minh Nhật được đi cùng.

Tuấn Khải chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi im lặng, anh phát hiện bản thân luôn phân tâm khi nói chuyện hay làm gì dính đến Minh Nhật, mới chỉ hai ngày nhưng từ một Minh Nhật nhàm chán lại triệt để thu hút anh.

Xe đến trước Gia Hoa đã có hàng người đứng đón, kính cẩn gật đầu chào Tống tổng khi anh vừa xuống xe, Minh Lâm biết những người này, điều là cấp cao trong công ty ra đón.

Cửa phòng họp được đẩy ra, ở phía đối diện bàn đã có người chờ sẵn, sau khi thấy họ thì đứng lên gật đầu chào Tuấn Khải.

"Tống tổng mời ngồi." người nói là Cố Minh Hạo là anh cả của Minh Lâm.

Tuấn Khải gật đầu lại và ngồi xuống, còn Minh Lâm cũng nhanh chân đứng phía sau anh ta.

"Giới thiệu với Tống tổng, đây là anh Cố Minh Hàm là phó chủ tịch hội đồng quản trị của Gia Hoa sẽ cùng họp với chúng ta." Anh cả nhanh chóng giới thiệu rồi nhìn qua phía Tuấn Khải và cậu trai đi cùng.

"Đây là thư ký riêng của tôi, cậu cũng ngồi đi." Tuấn Khải giọng nói có hơi khác, vẻ lạnh lùng toát ra làm người ta nổi da gà.

Minh Lâm nghe vậy liền dạ một tiếng rồi gật đầu ngồi xuống, ở đây thân phận cậu thật khác, là nhỏ bé nhất ở phòng này.

Minh Lâm nhìn qua anh cả và anh ba, vì anh ba là giảng viên nến chức vị phó chủ tịch kia cũng chỉ làm cảnh, không ngờ hôm nay cậu lại may mắn gặp được cả anh ba.

Nhìn họ còn khoẻ mạnh mà cậu thầm vui trong lòng nhưng cũng nhìn ra hai người khuôn mặt không có thần sắc lắm, quần thâm khá đậm ở mắt vừa nhìn đã biết chủ nhân của chúng rất mệt mỏi, không lẽ là chưa tìm thấy được thân xác của Minh Lâm cậu.

Buổi họp diễn ra nhanh chóng, Tuấn Khải đôi lúc góp lời vào bản hợp đồng được lên, dù chỉ là hạn mục nhỏ nhưng cũng cho thấy sự hợp tác của hai tập đoàn Tống Thị và Cố Thị, hai ông trùm trong ngành xuất nhập khẩu.

Vì là lần đầu hợp tác nên Tuấn Khải cũng nể mặt cùng ăn trưa ở phòng ăn của Gia Hoa, dù Gia Hoa chỉ là một công ty nhỏ của Cố Thị nhưng đãi ngộ nhân viên rất tốt, phòng ăn cũng một chín một mười với Tống Thị.

Dù là chủ tịch nhưng họ vẫn phải xếp hàng gọi món, chỉ là ai thấy cũng nhường nên rất nhanh đã đến lượt họ, anh cả đứng ngang hàng với Tuấn Khải gọi món trước, rồi đến lượt cậu và anh ba gọi món.

Vì lịch sự nên Cố Minh Hàm để cậu gọi món trước.

"Lấy cho tôi một phần ức gà, một phần cải bông luộc cùng ít muối tiêu cùng một trái hạnh nhé." Minh Lâm cố ý gọi món gợi nhớ, không biết anh ba có để ý gì không?

Cố Minh Hàm thoáng ngưng động, tay cầm khay cơm cũng hạ xuống, mắt nhìn vội về hướng âm thanh đó được phát ra.

"Em à không cậu Minh Nhật, cậu người Miền Nam sao?"

Từ nhỏ cậu cùng các anh học ở Miền Nam nên tên gọi các món có khác với người thành phố, lúc trước em trai của anh cũng hay gọi quả tắc là trái Hạnh đúng chất miền Nam, từ lúc mới gặp Minh Nhật anh đã có cảm giác quen thuộc chẳng hiểu, tác phong đi đứng cầm bút cũng rất giống với Minh Lâm.

"Anh Minh Hàm, anh sao vậy, em người ở tỉnh lên." Minh Lâm thấy rõ sự bất ngờ của Minh Hàm nhưng thấy anh đang gắn gượng như vậy chắc là rất mệt rồi, nên cậu cũng không muốn gợi lại ký ức cho anh, cũng chẳng dám hói tình hình hiện tại của Minh Lâm ra sao.

"Tôi chỉ hơi mệt một chút, à phải rồi, cậu có phong thái và cách nói giống với một người em của tôi."

Minh Lâm chỉ cười cười rồi nhận khay cơm ra bàn ngồi, lát sau Minh Hàm cũng mang khay cơm đến ngồi đối diện cậu.

"Anh Hàm có vẽ không khoẻ lắm, anh cần nghĩ ngơi không?" Tuấn Khải nhanh mắt nhận ra biểu hiện của Minh Hàm.

"À tôi không sao, cảm ơn anh Tống, tôi ăn một chút rồi vào phòng nghĩ ngơi." Minh Hàm gượng cười trả lời.

"Em không sao chứ?, hay là anh lấy cháo cho em, tối nay đừng đến đó kiểm tra nữa." Minh Hạo cũng rất lo cho cậu em trai này.

"Em khoẻ mà, em phải đến đó."

"Anh ăn chút gì đi rồi vào phòng nghĩ ngơi." Minh Lâm bất ngờ lên tiếng, phải hiểu rằng thân phận cậu không có tiếng nói ở bàn ăn toàn cấp cao này.

"Cảm ơn cậu." Minh Hàm cười mĩm nhìn cậu.

Ăn xong Tuấn Khải cùng Minh Lâm ra xe, hai người họ được chủ tịch và phó chủ tịch Gia Hoa ra tận cửa tiễn.

"Cảm ơn hai người, hẹn gặp lại." Tuấn Khải gật đầu nói với hai người họ rồi lên xe.

"Hẹn gặp lại." Minh Hạo cũng nói với anh rồi cuối đầu nhìn anh lên xe, Minh Lâm cũng gật đầu chuẩn bị lên xe thì quay lại.

"Anh Minh Hàm, giữ sức khoẻ nha, chúc anh mau khoẻ lại." nói xong cậu nhanh chóng lên xe.

Xe lăn bánh, cậu nhìn kín chiếu hậu, thân ảnh hai người anh đứng đó dần mờ nhạt, liệu cậu nói cậu là Minh Lâm các anh có tin không?

Còn trước cổng của Gia Hoa có hai thân ảnh đang nhìn theo bóng xe đó.

"Cậu bạn Minh Nhật đó, rất giống Minh Lâm nhà chúng ta, em nhớ thằng bé quá." Minh Hàm vừa nói giọng nghẹn lại.

"Yên tâm, Minh Lâm của chúng ta sẽ khoẻ mạnh trở về, đội tìm kiếm đã mở rộng khu vực tìm, có thể đã có ngư dân nào đó cứu Minh Lâm về rồi vì thế chúng ta vẫn chưa tìm được cũng nên." Minh Hạo nhìn chiếc xế hộp xịn dần khuất bóng, không chỉ Minh Hàm mà Minh Hạo cũng cảm giác được cậu thiếu niên kia cử chỉ lời nói làm gợi nhớ đến đứa em vì bảo vệ anh mình mà rơi xuống vực sâu, đó là thằng bé anh thương yêu nhất trên đời, nó nhất định phải còn sống

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Copyright © 2022 - MTruyện.net