Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ 6 giờ sáng đồng hồ báo thức đã reo in ỏi trong căn phòng nhỏ, Minh Lâm thức dậy đánh răng, sau đó là ra ngoài chạy bộ vài vòng, cậu luôn cảm thấy cơ thể này dù cân đối nhưng rất yếu ớt, có thể là chưa làm việc nặng nhiều, phải nâng cấp cơ thể này lên chút, Minh Lâm cho rằng mình đang ở Mặt Trăng vì trọng lượng cơ thể đột nhiên từ người cao một mét chín nặng 85 ký lô qua cơ thể này chỉ còn 65 ký những người khổ luyện giảm cân chắc sẽ mong muốn điều này xảy ra với họ lắm đây nhẹ hơn gần 20 ký cơ mà, sau cơ thể không cảm thấy nhẹ nhàng được.
Đúng bảy giờ cậu về lại căn hộ, trên tay là hợp thức ăn sẵn rồi vào tắm táp sạch sẽ, cậu mặc vào chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần âu cùng đôi giày da màu đen bóng vô cùng hợp gơ với nhau, phụ kiện đi kèm có đồng hồ số đeo tay, dù có chút không thoải mái lắm nhưng cậu cũng xem như chọn ra được trang phục cơ bản mà nhân viên nên mặc, ít ra cậu cũng có mắt chút thẩm mỹ hơn Minh Nhật bảy màu rồi.
Sau khi xuống hầm xe cậu mới kinh hoàng nhìn chiếc xe hơi nhỏ của cậu ta, đúng ra là một chiếc xe bốn chỗ bình thường nếu như cậu ta không dán đầy hình Doreamon ngoài xe như vậy.
"Gì đây, xe dụ học sinh tiểu học đến trường hả?" Cố Minh Lâm không nghĩ sẽ phát sinh thêm chuyện thế này, vì không để mất thời gian cậu lấy điện ra book một chiếc taixi đến rước, còn chiếc xe kia để có thời gian hay cuối tuần cậu đi dán lại vậy, không phải là cậu coi thường Minh Nhật nhưng thật sự chuyện Minh Nhật không ngại nhưng Cố Minh Lâm rất ngại, một cậu con trai đã 25 tuổi đi chiếc xe dán đầy hình dán hoạt hình như vầy rất là không được chững chạc cho lắm hơn nữa tuổi thật của Minh Lâm đã 30 rồi, nên cậu đành xin lỗi Minh Nhật mà cải cách lại vậy.
May mắn cho Minh Lâm là vì cậu còn những ký ức trong tâm trí của Minh Nhật, dù đôi lúc có hơi mơ hồ nhưng cũng đủ cho cậu đối phó với người ở công ty, cậu có chút căng thẳng, dù đã hứa với Minh Nhật là sẽ sống lại cuộc đời của cậu ấy thật tốt và trả thù những ai từng bắt nạt cậu ấy nhưng trong trí nhớ của Minh Nhật thì rất rất là nhiều người không thích cậu ta, Minh Lâm thấy cái này là phải nhìn lại bản thân chứ ai cũng ghét vậy thì không đúng cho lắm thì phải.
Xe đến đúng điểm đến, Tống Thị hiện ra oai phong, rộng lớn biết bao nhiêu, đây là tập đoàn lớn nhất nhì thành phố và nằm trong top đầu cả nước rồi, nếu so vì kinh doanh thuần tí không liên quan tới băng phái thì thật sự Cố Thị chưa đủ tầm nhưng vì kinh doanh thêm mảng "đen" trong khuôn phép nên nguồn vốn lưu động ở nhiều nơi trên thế giới đổ về mới có một đế chế Cố Thị hùng mạnh như thế.
Cố Minh Lâm đi vào tập đoàn, dùng thẻ nhân viên của Minh Nhật quét mã được qua cổng, thông tin của Tống Thị trước đó cậu cũng đã biết qua, chẳng phải vì là đối thủ nên mới tìm hiểu rõ hay sao, không ngờ cậu là thành công làm điệp viên thăm dò Tống Thị nhưng cậu không hèn hạ như vậy, cậu bây giờ là Diệp Minh Nhật chỉ phụng sự cho Tống Thị còn Cố Thị bây giờ chưa biết kẻ thù là ai, cùng không biết nên mở lời với ai và ai sẽ tin chuyện hoang đường này, điều quan trong nhất là người của Cố Gia luôn có súng bên người, hiện chuyện cậu có thể là mất tích đi, đã là đã kích lớn với họ nếu mang thân xác trợ lý Tống Tuấn Khải này đi nói chuyện khó tin đó thì chắc có lỗi với thân thể của Minh Nhật vì có thêm vài viên đạn rồi.
Minh Lâm đang đi thì cảm giác có ai đó đang tấn công từ đằng sau, chắc đó là thói quen của Mafia cậu nhanh chóng xoay người bắt lấy cánh tay của kẻ đó ép vào tường.
"Là tôi, Nhất Sinh đây, cậu học võ từ lúc nào thế hả Minh Nhật."
Lúc này Minh Lâm mới thả lỏng tay, nhanh chóng chống chế.
"Cậu không phản ứng nhanh rồi Sinh Sinh à, đi lực cũng rất lớn nữa, muốn rung chuyển nền nhà luôn mà."
Vì lúc này Nhất Sinh cứ thấy người này rất quen, rõ là Minh Nhật nhưng lại không giống cậu ấy cho cho lắm, cậu bạn vẹt bảy màu của cậu sao lại đoan chính như vậy được, đến khi chắc chắn là cậu ta nên Nhất Sinh mới đuổi theo nhưng ai ngờ vừa định vỗ vai cậu bạn đã bị đẩy vô tường như tội phạm.
Bất ngờ Nhất Sinh đẩy Minh Nhật ra chút rồi nhìn kỹ cậu ta, hôm này quần áo giống cậu không như mọi khi, mùi nước hoa cũng nam tính hơn không còn hắc mũi như trước, tóc tai cũng gọn gàng hơn còn là màu đen thuần tuý.
"Minh Nhật cậu nói xem, sớm biết thất tình làm cậu đẹp như vậy thì ngay từ đầu tôi đã nói cậu tỏ tình Tống tổng rồi." Nhất Sinh vì mang ân tình một lần của Minh Nhật rồi làm bạn với cậu dù tính tình cậu ta lúc nắng lúc mưa nhưng với tấm lòng bao dung cậu đành chấp nhận.
Minh Nhật cười hì hì rồi hai người vừa đi đến thang máy vừa nói chuyện.
"Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa? Hôm trước còn khóc lóc với tôi cả đêm mà." Nhất Sinh chưa có bạn gái, anh đã 30 tuổi nhưng chắc vì chơi chung với Minh Nhật nên vậy, còn lại thì Minh Lâm cũng không hiểu nổi vì với ngoại hình không quá bắt mắt nhưng cũng nam tính cao ráo, nói chuyện cũng rất được còn là giám đốc kinh doanh nhưng tới bây giờ vẫn ế, trong trí nhớ của Minh Nhật thì Nhất Sinh không phải người ẻo lã thích đàn ông nên cậu quy đại vì lý do đầu tiên vậy.
"Rất tốt, tớ nghĩ Tống tổng chắc cũng chẳng đế ý lời tỏ tình đó đâu, anh ta có bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ và tỏ tình, tớ đã xem như không có gì rồi, tớ đẹp thế này, phải lấy đại gia lớn hơn chứ phải không nào."
Lời vừa nói thì điện thoại cậu reo lên.
"Diệp Minh Nhật, cậu còn không mau lên đây có tin tôi trừ lương cậu không?" Giọng nói trong trí nhớ Minh Nhật hiện lên đó là Tổng tổng nhưng màn hình điện thoại lúc nãy lại lưu là "Lão Công" (Chồng) đúng là nghiện trai mà.
"Dạ dạ, em đang chờ thang máy đây ạ." Cậu cố gắng giả giống giọng điệu của Minh Nhật.
Tút tút, bên kia đã tắt máy, giọng có vẽ xem ra không được vui cho lắm.
"Tớ lên làm đây, trưa cùng ăn cơm nhé." Minh Lâm nói với Nhất Sinh rồi như bay phóng vài thang máy, hiện tại thì Tống Tuấn Khải chính là cây hái ra tiền của cậu, phải đeo hắn ta mới được vì sắp đến ngày đóng tiền góp mua nhà rồi.