Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh Lâm đang định đưa tài liệu cho Nhất Sinh rồi cùng ăn cơm với cậu ta, cậu cần thăm dò thêm vài thông tin nữa, còn chưa đến phòng kinh doanh đã gặp một ông chú trung niên khuôn mặt hung dữ đang quát ầm nhân viên, trong trí nhớ của Minh Nhật trước kia vì tính tình có phần rụt rè với người không thân và vẻ ngoài có phần mềm lại, thước tha nên hay bị lão làm khó, một phần cũng vì ông ta là người của Giám đốc Lưu, vị giám đốc này là cổ đông từ hồi Ba của Tuấn Khải còn làm chủ tịch nên ai cũng phải kính nể, cả Tuấn Khải cũng phải nể ông ta ba phần.
"Nè cái đồ ẻo lả kia." Lão nhìn về phía cậu mà ngoắc ngoắc ý bảo lại đây.
Minh Lâm sải bước tiến đến, đám nhân viên kia nhìn cậu hơi kinh ngạc một chút vì vẻ ngoài của cậu rồi cuối xuống, tên trợ lý của ông ta bên cạnh nhìn cậu bằng ánh mắt coi thường, mọi người biết đó những ông chú, bác này điều đã gần hoặc hơn bốn mươi, họ không chịu tiếp nhận cái mới, cứ gặp khuôn và tin vào bản thân mình là đàn ông phải có vợ sinh con, con trai mà dẹo mà trang điểm là loại trai không ra trai gái không ra gái, dơ bẩn rất người tuỳ tiện, đáng ghét, định kiến xã hội từ xưa đến nay vẫn còn rất khắc khe với những người như Minh Nhật.
"Mau nhặt lại toàn bộ giấy tờ dưới đất cho tao." Lão quát lên với cậu.
"..."
Minh Lâm nhìn đóng giấy tờ trên bàn và trên mặt đất, nhất định là vừa rồi ông ta đã quăng chúng ném vào đám nhân viên kia nên mới vươn vãi khắp nơi, cậu ngơ ra, lần đầu có người sai bảo ra dáng trưởng bối trước mặt cậu như vậy.
"Còn đứng đó, mau đến làm nhanh rồi cút đi, để lây sự biến thái của cậu cho nhân viên của sếp Tề mất." tên trợ lý đi cùng ông ta giọng điệu chanh chua không ít, còn những nhân viên kia mặt xanh như cắt không còn giọt máu, họ điều là người trẻ tuổi, bị răng dạy là đúng nhưng sỉ nhục nhân phẩm người ta như vậy thì không đúng chuẩn mực công ty cho lắm.
"Tại sao?" Minh Lâm ngẩn mặt nhìn lão sếp kia, khuôn mặt không mảy may lo sợ.
"Mài hôm nay dám trả treo với sếp Tề à." tên trợ lý kia vội lên tiếng, còn khuôn mặt lão già kia đã đỏ bừng vì tức giận.
"Tôi dù gì là trợ lý riêng của Tống tổng, ông có quyền hạn gì sai bảo tôi." Minh Lâm dù gì cũng là trợ lý Tống tổng, đánh cậu phải nể mặt chủ chứ, chỉ có Minh Nhật mới sợ, kiên dè thân phận của ông ta còn Minh Lâm cậu thì lão trưởng bối này chẳng để trong mắt.
"Dậy để hôm nay tao dạy mày.'lời vừa dứt lão sếp đã cầm cây gậy đánh golf từ trên đánh xuống người cậu, đúng là ra tay rất tàn độc, hèn chi Minh Nhật sợ ông ta.
Minh Lâm tinh mắt nhanh tay, bắt lấy cây gậy của ông ta bằng một tay không buông, tên trợ lý của ông ta thấy thế cũng nhào vào người cậu thì nhân ngay một đạp ngã vào bàn làm việc, vừa định đứng lên thì một bàn tay cầm sấp tài liệu có bìa nhựa ở ngoài đang kề vào cổ của ông ta làm ông ta hoảng sợ, dù là bìa nhựa kẹp tài liệu nhưng nếu kéo mạnh thì không biết hậu quả ra sao.
" Mài dám đụng đến người của tao? Tao sẽ nói với Tống tổng xem mài giải thích sao? "Lão già kia cố sức kéo mạnh cây gậy lại, được một lúc Minh Lâm buông cây gậy ra là ông ta chới vời lùi vài bước đụng vào bàn làm việc.
Minh Nhật cũng thu sấp tài liệu lại mà một chân tiến lên không biết là vô tình hay cố ý mà đạp vào bàn tay đang đặt trên nền nhà của tên trợ lý kia.
" Tôi là trợ lý thân cận của tống tổng, ông chỉ là giám đốc bộ phận mà dám lên mặt với tôi, ở đây ngoài người ra còn có camera ghi lại, là ông ra tay trước hay là tôi, nếu muốn làm việc yên ổn thì an phận một chút."Minh Nhật khí thế ngút trời, làm lão già kia nghẹn mà không nói ra được, ánh mắt của cậu ta rất có sát khí và đáng sợ, không giống với cậu ta mỗi khi, cậu nói xong cầm sấp tài liệu vỗ vài cái rất nhẹ vào mặt của ông ta rồi cố tình dùng lực ở chân làm trợ lý kia kiêu la thảm thiết.
Mọi người ai cũng cảm thấy không khí có phần ngột ngạt, sợ hãi nhưng cũng vài phần hả dạ, Minh Nhật hôm nay rất bá đạo như một tổng tài, hơn nữa trang phục, tóc tai cùng khí chất có phần tiêu soái, phản phất chút ngông cuồng cùng chút mạnh mẻ áp đảo người khác.
Minh Lâm sau đó cầm tập tài liệu ra ngoài làm ai nấy điều hoang mang, còn lão sếp kia cùng trợ lý bị dọa làm họ vừa sợ vừa tức đỏ mặt tía tai.
Trong tâm thức của Minh Nhật thì tên sếp này dựa giẫm vào giám đốc Lưu vì ông ta là em vợ của hắn, bọn họ khi gặp cậu sẽ làm khó đủ điều, tất nhiên không phải là trước mặt Tống tổng, còn Minh Nhật thì lo sợ Tống tổng trách khứ cậu dám đụng đến người thân tín của Ba mình nên âm thầm nhịn, từ xa nhìn thấy họ đã tìm đường khác mà đi, nếu gặp họ sẽ gây khó cho cậu, coi như hôm nay Minh Lâm cậu làm cho ông ta biết mặt vậy, rồi nhanh lắm sẽ đến tên giám đốc Lưu gì đó, danh sách người bắt nạt Minh Nhật rất dài, lúc đầu Minh Lâm cứ nghĩ nhiều người ghét như vậy là do Minh Nhật rồi nhưng vì người ta có phần ẻo lả hay nhút nhát mà bắt nạt người ta, nói người ta chướng mắt thì quá là không đúng, Minh Nhật đâu có động gì đến họ, không thích có thể coi như không thấy cậu ta hà có gì sỉ nhụt cậu ấy như vậy.
Trong trí nhớ của Minh Nhật thì Nhất Sinh rất được mọi người yêu thích vì cũng thuộc dạng mỹ nam, lịch thiệp chỉ là chẳng ng hiểu vì một chuyện nhỏ cứu anh ta trong lúc kẹt thang máy mà chơi chung với cậu tới giờ, một trợ lý tổng tài một giám đốc kinh doanh cũng rất hợp đấy chứ, Minh Lâm đang nghĩ có phải anh ta để ý Minh Nhật rồi mà ông này lại không biết cứ nghĩ người ta trai thẳng muốn làm bạn hay không đây, Minh Lâm cứ vừa nghĩ vừa cầm tập tài liệu đến phòng kinh doanh gặp Nhất Sinh.