Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi sống ở nhà bà ngoại một năm.
Bà ngoại là một người chu đáo, năm tôi 12 tuổi, bà phát hiện tôi nói chuyện không rõ ràng, nên bà đã nhanh chóng gọi mẹ về đưa tôi đi khám.
Sau khi kiểm tra, phát hiện là do tôi bị ngắn lưỡi, cần phải phẫu thuật lưỡi, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng đứa trẻ phát âm khó khăn, ảnh hưởng đến phát âm.
Và thời điểm tốt nhất để phẫu thuật chỉnh sửa lưỡi là từ 6 đến 10 tuổi.
Nhưng bác sĩ nói bây giờ làm cũng không muộn.
Sau khi hỏi giá, bà ngoại về nhà liền lấy số tiền đã tiết kiệm được từ lâu ra: “Con gái, đây là 5 ngàn, con hẹn lịch với bác sĩ để phẫu thuật cho Xán Xán đi, đã bỏ lỡ thời điểm phẫu thuật tốt nhất rồi, nếu không làm nữa sẽ càng không kịp.”
Mẹ tôi ngoài miệng thì hứa hẹn, nhưng sau khi đón tôi về, bà không đưa tôi đi bệnh viện mà lại dùng số tiền này mua vé hàng đầu cho concert của idol mà bà mới theo đuổi gần đây.
Buổi tối đi vệ sinh, tôi vô tình nghe thấy mẹ gọi điện thoại trong phòng nói: “Tôi có thể tiếp xúc gần với anh ấy rồi, con gái tôi được chẩn đoán là lưỡi ngắn cần phẫu thuật, mẹ tôi không nói hai lời liền đưa cho tôi 5 nghàn, cộng thêm số tiền tôi có trong tay, vừa đủ mua vé ở hàng ba.”
“Ôi chao, có gì đâu, bây giờ bệnh viện chỉ biết móc túi, động một tí là phẫu thuật, không có bệnh cũng bắt người ta phẫu thuật, tôi chưa từng nghe nói lưỡi ngắn còn phải phẫu thuật, thôi thôi, không nói nữa, đến lúc đó gặp nhau ở cổng concert.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");