Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong thời gian học đại học, tôi luôn là người có thành tích xuất xắc và nhiều lần đạt được học bổng quốc gia.
Sau hai năm, tôi tốt nghiệp và thành công thực tập tại một văn phòng luật với mức lương cao.
Vào một buổi trưa nọ, trong năm đầu tiên đi làm, tôi nhận được thông báo từ cảnh sát rằng hôm nay là ngày mẹ tôi ra tù, và tôi có thể đến đón bà.
Tôi đạp giày cao gót, trong tay mang theo bó hoa tươi đứng trước cổng nhà tù.
Đúng giờ, mẹ tôi bước ra. Ba năm tuy không phải là quá dài, nhưng đã đủ để bào mòn hết sức sống và tinh thần của bà.
“Mẹ, chúc mừng mẹ đã ra tù!” Tôi nở nụ cười tươi và đưa bó hoa trong tay cho bà.
Mẹ nhìn bó hoa trong tay tôi với vẻ mặt khó chịu: “Xán Xán, đây là hoa gì?”
“Hoa cúc ạ. Mẹ không thấy đẹp sao?”
“Là nhân viên cửa hàng giới thiệu cho con.”
Dường như không nhận ra ý đồ của tôi, mẹ thở phào nhẹ nhõm: “Hoa này không tốt. Chỉ có đám tang mới dùng hoa cúc. Con mau vứt nó đi!”
So với trước đây, mẹ giờ đây trở nên cáu kỉnh hơn nhiều. Bà liên tục chửi rủa nhân viên cửa hàng đã gói hoa cho tôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");