Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau là thứ sáu, sau khi tan học Lâm Hữu tới tìm Trần Nhuế Sơ cùng về nhà.
Nam sinh cao gầy đứng bên cửa sổ, đôi mắt bị tóc mái che một ít càng khiến cậu lộ khí chất lạnh lùng khó gần.
Trần Nhuế Sơ vừa thu dọn đồ đạc vừa đồng ý.
Đường Nghiên Thiến chống cằm nhìn Lâm Hữu ngoài cửa sổ, thì thầm hỏi: "Cậu ta có phải thích cậu không?"
"Nói bừa gì đấy!" Chỉ để lại lời này, Trần Nhuế Sơ liền mang cặp sách rời đi. Thật ra phỏng đoán như vậy từ nhỏ đến lớn cô đã nghe không ít lần, cũng đã làm sáng tỏ không ít lần.
Đúng vậy, đều là cô giải thích. Lâm Hữu chưa từng nghe về chuyện này, chỉ lo tập trung vào nghệ thuật, cô cũng không dám vì chút chuyện nhỏ này quấy rầy cậu.
Hai người sóng vai ra tới cổng trường.
"Tối nay ba mẹ cậu có ở nhà không?" Lâm Hữu hỏi cô. "Hôm qua bọn họ nói với tớ cuối cùng này phải đi công tác."
"Ù." Lâm Hữu nắm chặt cập sách, đang định hỏi cô có muốn ăn tối cùng mình không.
Chuông di động Trần Nhuế Sơ vang lên.
Là chuông đặt biệt Trần Nhuế Sơ cài cho Đinh Ngạn Tư.
Trần Nhuế Sơ vội lấy di động ra, đợi nhìn rõ tin nhắn, trên mặt lộ vẻ do dự, xin lỗi Lâm Hữu: "Tớ có chút việc, cậu về trước đi."
Lâm Hữu nhíu mày hỏi cô: "Chuyện gì?"
Chuyện gì? Trần Nhuế Sơ cũng không biết. Đinh Ngạn Tư chỉ bảo cô chờ anh, cũng không nói rõ là chuyện gì.
"Diễn thuyết tiếng Anh." Cô cười nói.
Ánh mắt Lâm Hữu sâu không thấy đáy: "Tớ có thể chờ cậu."
"Không cần không cần, tớ có hẹn với người khác rồi." Trần Nhuế Sơ vội xua tay.
"Vậy được. Cậu nhớ về sớm một chút."
Thấy Lâm Hữu đi rồi, Trần Nhuế Sơ cúi đầu trả lời Đinh Ngạn Tư: "Chờ ở đâu?"
"Tại chỗ."
Trần Nhuế Sơ còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo Đinh Ngạn Tư đã xuất hiện trước mắt cô.
Sắc mặt anh không tốt cho lắm: "Đây."
Trần Nhuế Sơ thấy tâm trạng anh không tốt, nhưng cũng không dám hỏi anh vì sao. Cô biết giữa hai người chỉ là bạn tình, không nên hỏi tới đời tư cá nhân, vì vậy chỉ lặng lẽ theo sau anh.
Trần Nhuế Sơ nghĩ, tâm trạng của anh vì sao lại không tốt? Thi không tốt sao? Hay là bị giáo viên trách mắng? Hoặc là... Bị con gái từ chối. Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Người phía trước đột nhiên dừng lại.
Trần Nhuế Sơ không chú ý, vô tình đụng trúng, sau khi ý thức được liền hoảng loạn lui về sau, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đây là một khu chung cu xa hoa trong thành phố.
Cô nhịn không được mà hỏi nhỏ: "Đây là đâu?" "Nhà của tôi."
Đinh Ngạn Tư ấn mật mã, đạp cửa đi vào.
"Nhà anh?" Trần Nhuế Sơ hỏi lại, thật không rõ anh muốn làm gì.
Đinh Ngạn Tư nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong, không trả lời, cứ thế kéo cô vào thang máy, bước chân con gái nhỏ hơn con trai, Trần Nhuế Sơ phải chạy mới đuổi kịp bước chân của anh.
Không gian thang máy chật chội, Trần Nhuế Sơ dựa vào một góc, nhìn về phía dãy số, không nhịn được tò mò mà hỏi: "Em tới nhà anh làm gì?"
Thang máy dừng ở tầng 43.
Đinh Ngạn Tư ra ngoài, Trần Nhuế Sơ đi theo. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Lúc này, Đinh Ngạn Tư đưa lưng về phía Trần Nhuế Sơ thở dài, xoay người, tới sát gần cô.
Bóng đèn phía sau anh, nét mặt giấu trong chỗ tối, Trần Nhuế Sơ chỉ có thể nhìn thấy hai mắt anh sáng rực.
Anh từng bước tới gần cô, hơi thở nguy hiểm phả vào mặt
Trần Nhuế Sơ theo bản năng lùi về sau, lưng tự vào mặt tường lạnh lẽo, hít thở dồn dập.
Anh cúi người khom lưng, nhìn chằm chằm vành tai phiếm hồng của cô gái: "Làm chuyện bạn tình nên làm."
Nói xong, anh cắn mút vành tai cô. Phải làm cô đau một chút.
Phải cho cô biết, nên đặt mọi sự chú ý lên người anh, chứ không phải nam sinh nghệ thuật gầy gò yếu đuối kia.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");