Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
  3. Quyển 2 - Chương 17: Hắn đã thay đổi
Trước /98 Sau

Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 17: Hắn đã thay đổi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nội thị đến thông báo Trần thống lĩnh đã mang người trở về, thời điểm an bài nơi ở là một tiểu viện trong thành, khi ấy hoàng hôn ráng màu đầy trời, Ngu Gia Tường đang xem sổ con, tâm tình chính là phiền chán buồn bực.

Nghe được tin tức này, bút hắn nắm trong tay dừng hẳn một trận, sau đó trên mặt mang theo nụ cười mừng rỡ, loại này là nụ cười phát ra từ nội tâm bày trên khuôn mặt, đây vẫn là vẻ mặt lần đầu tiên thái giám Đại tổng quản Tạ Vân Trình bên người vị Hoàng đế này thấy được.

“Có phải nên đem y lập tức đưa vào trong cung hay không.” Tạ Vân Trình khom người đề nghị nói.

Ngu Gia Tường cầm bút trong tay nắm vào thả ra, lo lắng trong chốc lát nói, “Không cần, ngươi đi chuẩn bị, trẫm muốn xuất cung.”

Xuất cung là mặc y phục thường ngày mà đi, Tạ Vân Trình đáp dạ một tiếng liền lui xuống.

Ngu Gia Tường ngồi trên mã xa đi đến tiểu viện của Tần Trường Canh ở Đông Bắc kinh thành.

Hắn có chút phấn khởi không hiểu, trong đầu không ngừng hiện lên thời điểm cùng Nhạc Thần ở chung tại Nhạc Thần thành, nghĩ không biết người này đào tẩu nửa năm qua sẽ như thế nào, rốt cuộc đã thành một bộ dạng gì.

Đương nhiên, có khả năng là ngày càng nóng nảy, tính tình người này rất kém, là bộ dạng phi thường chán nản sống không tốt, hoặc là biết hắn làm Hoàng đế, sẽ ở trước mặt hắn a dua nịnh nọt, một lòng nghĩ muốn trở lại bên người hắn, để có được ân sủng của hắn.

Nhạc Thần biến thành bộ dạng xu nịnh, vậy không phải cùng những người khác giống nhau sao?

Mặc dù có những loại giả thiết không tốt này, nhưng Ngu Gia Tường vẫn hưng phấn như cũ, không vì cái gì khác, chỉ vì cái người dám can đảm chạy trốn Nhạc Thần.

Thời điểm Ngu Gia Tường đến được tiểu viện của Tần Trường Canh, màn đêm đã sớm hạ, mọi nhà đều đã điểm đèn.

Đông Bắc kinh thành chủ yếu là các phú hộ thông thường, nhà ở tương đối đông đúc, mỗi một sân không lớn không nhỏ.

Dừng xe ngựa ở trước cửa tiểu viện, Tần Trường Canh được khoái mã đến báo trước, đã đứng chờ sẵn.

Hoàng đế mặc thường phục xuất hành, Tần Trường Canh chính là khom ngươi hành lễ.

Ánh mắt Ngu Gia Tường ngắm ngắm chung quanh, không nhìn thấy Nhạc Thần, hỏi, “Người đâu?”

“Thân thể Nhạc Thần công tử vẫn luôn không tốt, ở trên xe ngựa chính là bán mê bán tỉnh, sau khi đặt lên trên giường thì hoàn toàn ngủ say, Hoàng Thượng tới, muốn gọi y tỉnh dậy kiến giá, nhưng gọi như thế nào cũng không tỉnh.” Tần Trường Canh cung kính trả lời.

Ngu Gia Tường đã hướng bên trong đi vào, cười nói, “Y không đến tiếp cũng không sao, y không được, thì trẫm đi vào.”

Trong thanh âm Hoàng đế nghe không ra cảm xúc, Tần Trường Canh không biết hắn rốt cuộc là không ngại, hay đã muốn tức giận, vì thế chỉ có thể cung kính dẫn đường, trong lòng lo sợ bất an.

Hắn còn không đem tình huống ánh mắt Nhạc Thần không thấy cùng thân thể suy yếu đến gầy trơ cả xương ra báo cáo, vốn dĩ nghĩ sau khi báo tin đã đem Nhạc Thần trở về, Hoàng đế thế nào cũng sẽ qua vài ngày mới có thể nhớ tới triệu kiến Nhạc Thần, có được một đoạn thời gian hòa hoãn, như vậy cũng có thể đem Nhạc Thần dưỡng tốt một chút, không nghĩ tới mới báo tin tức lên trên, hắn đã tự mình đến, điều này làm cho Tần Trường Canh có chút trở tay không kịp.

Hoàng đế đến đây, Lý Lực bị giam giữ trong một gian phòng khác, phòng Nhạc Thần im ắng, chỉ có cậu lẳng lặng nằm trên giường, vài lọn tóc phân tán trên mặt, ngủ say, gương mặt luôn luôn tái nhợt có chút ửng đỏ, nhưng là, rất gầy, môi gần như vô sắc, như muốn lộ rõ thân thể suy yếu của cậu.

Ngu Gia Tường có chút kinh ngạc, hắn nghĩ tới các loại tình huống của Nhạc Thần, duy chỉ không nghĩ tới một người tính cách sáng sủa luôn luôn dư thừa tinh lực sẽ lại suy yếu nằm ở trên giường.

Hắn ở trước giường cách một khoảng không xa đứng hồi lâu, Tần Trường Canh đứng phía sau muốn nói lại thôi, hắn khoát tay để mọi người đều đi ra ngoài, chính mình ngồi bên mép giường.

Trong phòng đốt hai ngọn nến đỏ thẫm, ánh nến cháy rực, chiếu vào trên mặt Nhạc Thần, hơi hơi nhấp nháy, đầu mi thật dài như kéo xuống một tầng bóng râm.

Ở trong trí nhớ Ngu Gia Tường, trên mặt người này luôn có đủ loại biểu tình sinh động, hoặc giận hoặc vui, buồn rầu, hoang mang, mơ màng, khi bị hắn chọc tức thì nói không ra lời…, những điều này đều đã không còn giữ trên mặt cậu.

Nhưng mà lúc này, đôi mày trên mặt đang nhíu lại, mang theo ưu sầu thản nhiên nói không nên lời, ánh mắt nhắm chặt, môi mím, nhìn vào cậu khiến cho lòng người sinh ra thương tiếc, người này giống như đã không còn là người kia lúc ban đầu.

Ngu Gia Tường có chút cảm khái, chỉ nghĩ cậu sẽ chịu chút khổ, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ biến thành như vậy.

Không biết như thế nào, Ngu Gia Tường ẩn ẩn có chút đau lòng.

Vươn tay khẽ vuốt hai má Nhạc Thần, vuốt ve làn tóc của cậu, tuy rằng gầy yếu, nhưng làn da tựa hồ so với trước kia tốt hơn một chút, tóc cũng chăm thành kiểu mẫu rất tốt.

Ánh mắt này là nơi trước kia Ngu Gia Tường thích nhất, không biết lúc này đã biến thành bộ dạng gì, Ngu Gia Tường nhẹ nhàng vỗ về mi mắt Nhạc Thần, một lần lại một lần mơn trớn, mi mắt hơi động một cái, sau đó nhấp nháy một chút.

Đáy lòng Ngu Gia Tường nổi lên kích động vui sướng, áp xuống cảm xúc mới có thể bảo trì thanh âm vững vàng, nói, “Cuối cùng đã tỉnh chưa?”

Chính là, Nhạc Thần trả lời lại làm cho hắn tức giận.

“Ngươi là ai?”

Ngu Gia Tường phi thường tức giận, chính mình nhớ y nửa năm, người này chẳng lẽ rõ ràng quên hắn, hắn gắt gao nắm cằm Nhạc Thành, trong thanh âm mang theo lạnh lùng châm chọc, “Ngươi không biết trẫm là ai?”

Nhạc Thần lập tức từ trong mơ hồ giựt mình tỉnh lại, thân thể run lên một cái, theo phản xạ trả lời, “Ngu Gia Tường!”

Ngu Gia Tường nghe được cậu gọi ra tên mình, hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có người này mới dám kêu tên hắn, hắn nở nụ cười, buông cằm Nhạc Thần ra, bên trên đã muốn hiện ra hai dấu hồng, hắn giống như không ngại Nhạc Thần vô lễ, mang theo ý cười nói, “Vẫn còn nhớ rõ. Trẫm đến xem ngươi, còn không đứng dậy bái kiến sao?”

Nhạc Thần mở to mắt, đôi ngươi chậm rãi chuyển động, cuối cùng định được phương hướng của Ngu Gia Tường, lúc này thân thể cậu như nhũn ra, ngồi thuyền lâu, khi lên bờ vẫn còn cảm giác lay lắt.

Cậu đã muốn phục hồi lại tinh thần, thật vất vả đứng lên, rồi chậm rì rì không quen nói một tiếng, “Hoàng Thượng!”

Nhạc Thần một thân áo đơn bạch sắc, không chỉ hai gò má gầy yếu, thân thể cũng gầy yếu, tóc đã muốn dài tới dưới thắt lưng, đen bóng phi thường thuận hoạt, tản ở trước ngực trên lưng, bả vai đơn bạc, yếu ớt tựa như chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve cũng có thể bóp nát.

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần chậm rãi ngồi xuống, trong lòng nổi lên chấn động thật lâu, người này phỏng chừng đã chịu thật nhiều khổ, bằng không như thế nào có thể gầy thành bộ dạng này. Sau lại nghĩ phải chịu khổ mới tốt, mới biết được trước kia hắn đối với cậu hảo thế nào, về sau lại chăm sóc cậu, như vậy cậu sẽ biết ơn, sẽ không lại chạy trốn.

“Không quỳ lạy sao!” Ngu Gia Tường thấy Nhạc Thần giống như phi thường không có ý tứ muốn gọi hắn là Hoàng Thượng, nên muốn làm khó cậu, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Thần ngạo mạn nói.

Ánh mắt Nhạc Thần căn bản nhìn không thấy, nơi nơi đều là tối, trong lòng cậu vừa chua xót vừa lo, nghĩ chính mình chạy thoát, mà người này lại trở thành Hoàng đế cao cao tại thượng, giờ không biết muốn trừng phạt mình như thế nào, nghĩ như vậy trong lòng càng trở nên trầm trọng, lại lo lắng không yên, đầu bắt đầu đau nhức, gần đây, bệnh đau đầu của cậu càng ngày càng lợi hại.

Cậu cho rằng Ngu Gia Tường biết rõ ánh mắt cậu đã không nhìn thấy, còn làm khó như vậy, vì thế đành phải vén chăn sờ soạng mép giường, chậm rãi bò xuống, đây là gian phòng xa lạ, Nhạc Thần cũng không biết bố trí trong phòng như thế nào, động tác vô cùng cẩn thận, cậu căn bản nhìn không thấy giầy đặt dưới giường, cũng không dám chậm chạp lấy giầy, trực tiếp chân trần đi xuống, chân Nhạc Thần giống như nữ tử khéo léo trắng ngần, oánh nhuận sáng trong, phi thường xinh đẹp, bởi vì lạnh mà hơi hơi rụt mũi chân, cậu có chút thăm dò mà dò xét.

Ngu Gia Tường nhìn thấy Nhạc Thần như vậy, nguyên tưởng rằng là Nhạc Thần làm bộ làm tịch, hắn cau mày nhìn động tác Nhạc Thần cẩn thận rồi cảm thấy không giống, trong lòng nổi lên cảm giác đặc biệt quái dị.

Nhạc Thần cúi thấp đầu, mi mắt thật dài che giấu đồng tử, hơn nửa ngày mới có thể bảo trì thân thể cân bằng đứng trên mặt đất, đầu có chút hoảng, cuối cùng quỳ xuống, dập đầu nói, “Thảo dân bái kiến Hoàng Thượng!”

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng người này vì lạnh mà thân thể hơi chút co lại, tâm liền sinh không đành lòng, thấy bên bình phong để y phục, Ngu Gia Tường vốn định tự mình đi lấy xiêm y phủ thêm cho Nhạc Thần, sau lại cảm thấy không ổn, nên để cho Nhạc Thần chính mình đi mặc quần áo vào.

Nhạc Thần nghe Ngu Gia Tường phân phó, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, đứng dậy hướng một bên đi vài bước, lập tức đụng một cái ghế trượt ngã, cái trán đụng vào mép ghế, đau đến làm cậu hít vài ngụm khí.

Ngu Gia Tường xông về phía trước đem Nhạc Thần đỡ dậy, trong giọng nói mang theo phẫn nộ, “Ngươi làm cái gì, cố tình ở trước mặt trẫm làm vẻ yếu nhược sao? Cho rằng trẫm sẽ thương tiếc ngươi, mà ở trước mặt trẫm làm vẻ này.”

Trên trán bị đụng trầy da, nổi lên một tầng tơ máu hồng sắc.

Nhạc Thần cảm thấy bị vũ nhục, cắn răng không nói lời nào, sợ hãi lời vừa ra khỏi miệng sẽ mạo phạm Hoàng đế, rồi cùng hắn ầm ỹ một trận.

Hai mắt Nhạc Thần mở to trừng trừng, bên trong là màu đen thật sâu, tại ánh nến chiếu rọi có một loại kinh tâm động phách nói không nên lời, nhưng lại không chút thần thái, Ngu Gia Tường và Nhạc Thần cách mặt rất gần, như vậy có thể gần gũi nhìn ánh mắt cậu, hắn cuối cùng phát hiện một ít không thích hợp, đây không phải ánh mắt trước kia của Nhạc Thần, bên trong thiếu đi vài thứ, hành động vừa rồi của Nhạc Thần tựa như một thân trong bóng tối, là tính trạng của người không thấy gì lục tìm thế giới, trong nháy mắt tâm hắn nhảy lên thất thường.

Hắn kích động đem Nhạc Thần ôm lấy, thể trọng Nhạc Thần nhẹ đến mức có thể so với tiểu nữ tử nhỏ nhắn, điều này làm mày hắn cũng nhíu lại.

Đem Nhạc Thần thả đến trên giường, Nhạc Thần mím chặt môi không nói lời nào, kéo chăn đem chính mình bọc lại, bất quá, cho dù có bọc, cậu cũng đã lạnh đến phát run.

Cuối cùng Ngu Gia Tường liếc nhìn Nhạc Thần một cái, ánh mắt Nhạc Thần lẳng lặng nhìn phía trước, hai tay nhẹ nhàng sờ soạng góc chăn, hắn có chút không tiếp thu được, nhanh chóng ra cửa.

Ngoài cửa, Tần Trường Canh cùng Tạ Vân Trình đều cung kính đứng đợi.

Nhìn đến Tần Trường Canh, ẩn hàm tức giận của Ngu Gia Tường lập tức bùng nổ, “Tần Trường Canh, y đây là có chuyện gì, đôi mắt xảy ra chuyện gì.”

Tần Trường Canh tâm tính kiên định cũng run lên một chút, hồi đáp, “Hoàng Thượng, thời điểm thần tìm được Nhạc Thần công tử, ánh mắt của y đã không thấy, nghe người hầu y nói, là va đầu trúng tảng đá, sau đó mắt nhìn không thấy, không chỉ có vậy, phế phủ công tử cũng chịu qua tổn thương, thân thể cực nhược, thương trên đầu mặc dù tốt lắm, nhưng phỏng chừng bên trong còn tụ huyết, thường xuyên sẽ đau đầu……”

“Đủ rồi!” Ngu Gia Tường nghe đến đó, chịu không nổi quát lớn.

“Hoàng Thượng! Nhạc Thần công tử đã không còn giống như ban đầu, không biết ngài còn cần y hay không, nếu không cần, y nói y phải trở về Tang Hỗ thành.” Tuy rằng Tần Trường Canh cảm thấy bây giờ Ngu Gia Tường đang nổi nóng không nên nói những lời này, nhưng là cũng có thể nương lúc Ngu Gia Tường tức giận để hắn phóng Nhạc Thần rời đi. Tần Trường Canh nhìn Nhạc Thần không thấy, hắn rất đau lòng, nguyện ý giúp cậu lúc này.

“Không có khả năng! Ánh mắt không thấy, chữa khỏi là được rồi, trị không hết cũng phải lưu lại bên người trẫm!” Ngu Gia Tường lạnh lùng nói.

Tần Trường Canh trong lòng ngầm thở dài, đáp một tiếng vâng.

Quảng cáo
Trước /98 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khúc Tình Ca Của Nàng Tiên Cá

Copyright © 2022 - MTruyện.net