Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng đế phi thường để tâm tình nhân bí mật, Sở Thái y không thể không hảo hảo hầu hạ.
Ninh Vương phủ có người đến mời, lập tức từ Thái y viện đi ra, hướng Ninh Vương phủ đến.
Thái y làm việc cho Hoàng cung, muốn bảo mệnh y thuật không phải là tối trọng yếu, mà tối trọng yếu là phải thận trọng. Ở Thái y viện làm việc mười mấy năm, đạo lý này là phi thường rõ ràng.
Tuy rằng trong Thái y viện các đồng liêu hay hỏi Sở Minh Triệt thường xuyên bị gọi đi chữa bệnh, rốt cuộc vị quý nhân ấy là người nào mà có năng lực có thể gọi đi hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nói ra.
Nhạc Thần đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ, lẳng lặng đứng, lưu lại bên cạnh một thân ảnh thon dài, ánh mặt trời im ắng vựng sáng như muốn nhiễm toàn bộ thân thể cậu, giống như muốn dung nhập cậu vào ánh dương thanh sạch, gây cảm giác tựa như thần thánh.
Nhạc Thần có vẻ cô thanh cao ngạo, dáng người gầy, lúc này không giống vẻ bình thản ngày thường, mà chút cự nhân ngàn dặm, cảm giác trong trẻo lạnh lùng.
Thời điểm Sở Thái y được mang vào nhà, chính là nhìn thấy Nhạc Thần cô đơn suy tư đứng bên cửa sổ như vậy.
Bộ dạng Nhạc Thần không giống mỹ nhân trong cung mềm mại đẹp đẽ, nhưng là, so với bọn họ lại càng có thêm một loại cảm giác khiến người hiểu ra, cái loại cảm giác hồn khiên mộng nhiễu này làm người ta nói không nên lời, nhìn cậu một lần, thời gian dài sau đó lúc nào cũng có thể nhớ tới, trong lòng không thể quên.
Sở Thái y nghĩ, một vị thanh niên khung xương đã hoàn toàn phát dục mở ra, mà không phải nam đồng hay thiếu niên, có thể có được ánh mắt đế vương, thật sự là càng thêm không dễ dàng.
Nhìn trình độ Hoàng đế để tâm tới y, nói y là tình nhân của Hoàng đế cũng không đủ, cùng các nam sủng khác không thể đặt chung một chỗ mà đối đãi nhắc tới.
Nhạc Thần ngồi ở trên ghế hướng Sở Thái y nói sự tình mắt mình có khi thỉnh thoảng thấy được ánh sáng, Sở Thái y nghe được tình huống này cũng phi thường cao hứng, dựa vào ánh mắt Nhạc Thần có thể cảm nhận được, nói lên mắt cậu là không có vấn đề, còn có, đoán chừng máu tụ bên trong đã tản không ít, thần kinh bị áp chế cũng khôi phục, quá không bao lâu là có thể nhìn lại ánh sáng.
Thời gian trị liệu rất dài, mỗi ngày đều là làm từng bước khám chữa bệnh uống thuốc châm cứu mát xa huyệt vị, cho dù ánh mắt có thể cảm nhận được hết, cũng là như thế.
Trừ bỏ làm cho Nhạc Thần hảo hảo kiên trì ra, Sở Thái y còn đề nghị che lại ánh mắt Nhạc Thần, tránh cho gặp phải cường quang sẽ làm ánh mắt bị thương.
Thái y yêu cầu chờ máu tụ tan hết, ánh mắt mới có thể nhìn thấy, lúc này quấn một miếng vải đen trên mắt để giảm bớt kích thích, để cho cậu dần dần thích ứng ánh sáng, như vậy đối với mắt mới có thể có lợi.
Nhạc Thần hiểu chút lý thuyết y học, cũng cho rằng như vậy có vẻ hảo.
Vì thế, từ lúc đó, trong chờ mong của Nhạc Thần đến khi ánh mắt có thể thấy rõ thế giới, thì trên mắt cậu còn bịt kín thêm một tầng vải đen.
Ngày hôm ấy đã là ngày thứ bảy sau năm mới, Nhạc Thần muốn đưa Sở thái y ra sân viện, nhưng lại bị Lí Lực đỡ trở về phòng ngủ. Trên mắt đột nhiên bị băng một tầng vải, đặc biệt không quen, cảm giác phi thường khó chịu, thường xuyên muốn đi sờ sờ.
Miếng vải đen này vì để giữ vệ sinh, không làm cho ánh mắt bị nhiễm, quá nửa ngày sẽ đổi một lần, theo yêu cầu của Sở Thái y phải giặt bằng nước thuốc đã nấu, sau lại phơi nắng, đơn giản là có tác dụng sát trùng.
Buổi chiều Nhạc Thần luyện tập tỳ bà xong, dự định sẽ nghe Lí Lực đọc vài trang tiểu thuyết, sau thì chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Nhưng hôm nay Lí Lực không có đọc tiểu thuyết cho Nhạc Thần, mà là kể về phong cảnh kinh thành, nói chờ ánh mắt Nhạc Thần tốt lên, sẽ hảo hảo cùng cậu đi xem, ngao du, du ngoạn.
Nhạc Thần nghe Lí Lực nói ở con đường nào có bán các loại nhạc khí; ở đâu bán cháo bán bánh chiên phi thường tốt, nổi tiếng kinh thành; chỗ nào có thể nhìn thấy người nước ngoài; tửu lâu nhà ai là lớn nhất kinh thành; hương khói chùa miếu chung quanh kinh đô chỗ nào là rất thịnh…
Lí Lực nói rất nhiều, miêu tả sinh động như thật, chỉ là, nhưng chỗ này đều chưa có đi qua, chỉ nghe gã sai vặt trong phủ kể lại, Lí Lực không được phép ra khỏi chủ, chỉ có thể ở trong Cẩn Lan viện chiếu cố Nhạc Thần, vì thế đối với ánh mắt Nhạc Thần sau này tốt lên, hắn cũng có thể cùng đi ra ngoài du lãm, hắn đặc biệt chờ mong ngày đó.
Nhạc Thần cũng không lạc quan được như Lí Lực, cho dù ánh mắt tốt lắm, bọn họ vẫn là ở dưới khống chế của Ngu Gia Tường, có thể được phép xuất môn hay không vẫn còn là vấn đề.
Xem ra Ngu Gia Tường cũng không có ý tứ muốn thả cậu rời đi, hơn nữa, cậu và Lí Lực cũng đã từng chạy trốn, phỏng chừng về sau muốn ra khỏi cửa là phi thường gian nan.
Nhạc Thần nghĩ như vậy thì có chút ảm đạm, đầu ẩn ẩn làm đau, cậu đành không nghĩ nữa, đối Lí Lực nói, “Tiểu Lực, chuyện này về sau hẳn nói! Ta muốn ngủ!”
Lí Lực cho người tiếng vào hầu hạ Nhạc Thần rửa mặt chải đầu, sau khi tẩy rửa xong xuôi, thì thay đổi một băng vải khác trên mắt Nhạc Thần.
Nhạc Thần khó chịu, thời điểm đi ngủ không muốn băng. Lí Lực đành phải phục tùng.
Đầu Nhạc Thần ẩn ẩn có chút đau, nhưng cũng không đau lắm, nằm ở trên giường, không ngừng thôi miên để cho mau ngủ chút, nhưng đau đầu lại làm cho cậu không cách nào ngủ được.
Cậu không muốn kêu Lí Lực đến xoa xoa cho cậu, vì thế chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Chưa qua bao lâu, cậu mơ mơ hồ hồ nghe được bên ngoài đại sảnh có chút âm thanh hơi lớn, hình như còn có người nói ‘Hoàng Thượng’ một từ. Nhạc Thần bị đau đầu dày vò, tinh thần không tốt, nên cũng không để ý.
Nghe được tiếng bước chân đi vào, sau đó màn được vén lên.
Nhạc Thần đau đầu, liền nằm úp sấp ở trên giường ngủ, như vậy làm cậu cảm thấy thoải mái hơn một ít.
Ngu Gia Tường nhìn thấy Nhạc Thần ghé vào trên giường, không dùng gối, lộ ra cái gáy, đầu nhè nhẹ di chuyển, một chân từ trong chăn vươn ra, sáng mướt oánh bạch. Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần như vậy, đoán rằng cậu lại phát bệnh rồi khó chịu.
Tuy rằng biết có người ở bên giường, nhưng Nhạc Thần đau đầu thật sự không muốn quản những việc này, vì thế vẫn như cũ mà nằm úp sấp không động.
Ngu Gia Tường đem màn treo lên, ngồi vào mép giường nắm chân Nhạc Thần đến trong tay, chân Nhạc Thần lạnh lẽo, tựa như bạch ngọc khắc thành, nhưng quá mức gầy, màu xanh mạch máu đều phi thường rõ ràng.
Nhạc Thần sợ nhất người khác động đến chân cậu, bị Ngu Gia Tường nắm chặt thế này, lập tức theo phản xạ mà đá một cái, muốn tránh thoát đi.
Cũng không đá được Ngu Gia Tường, ngược lại bị cầm thật chặt thêm chút, Ngu Gia Tường nhẹ vỗ về đem chân lạnh lẽo của cậu bỏ vào trong chăn.
Thân thể Nhạc Thần rung rung một chút, đem bản thân cuộn thành một đoàn.
Một tay Ngu Gia Tường ổn định thân thể Nhạc Thần, một tay xoay mặt cậu ra, hắn nhìn thấy Nhạc Thần nhíu chặt mày, mắt nhắm lại, trên trán ra ít mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn quan tâm hỏi, “Lại đau đầu sao? Muốn uống thuốc không? Hoặc là trẫm xoa xoa cho ngươi.”
Nhạc Thần lắc đầu, mặt lại vùi vào trong cánh tay.
Ngu Gia Tường nhẹ nhàng nhu ấn vào huyệt vị trên đầu Nhạc Thần, Nhạc Thần cảm thấy thoải mái một ít, qua hồi lâu, mới có chút gian nan nói một câu, “Một lát là tốt rồi, ta nằm úp sấp trong chốc thì đau đầu sẽ hết, ngươi không cần phải xen vào.”
Ngu Gia Tường thở dài một tiếng nói, “Ta sao có thể không quản ngươi. Ngươi đau như vậy, trẫm nhìn cũng khó chịu.”
Vì để ấn nhu huyệt vị cho Nhạc Thần thật tốt, Ngu Gia Tường đem Nhạc Thần ôm lấy, để cho cậu ghé vào trên đầu gối mình, tư thế này động tác mới có thể tốt hơn chút.
Y theo kinh nghiệm, loại đau đầu này không qua bao lâu sẽ tốt, trong chốc lát Nhạc Thần cũng cảm thấy đau đầu tan đi, chỉ là, người không có khí lực mà thôi, mà Ngu Gia Tường còn đang ở bên cạnh nhẹ nhàng mát xa cho cậu.
Nhạc Thần cảm thụ được hơi thở của Ngu Gia Tường, còn có ôn nhu của hắn, cái loại cảm xúc chính mình được hắn yêu, nhưng là, người như Ngu Gia Tường có thể sẽ yêu người sao, điều này làm cho cậu cảm thấy nghi ngờ.
Nhạc Thần cũng không nói gì, Ngu Gia Tường liền ở trên đầu cậu xoa xoa, Nhạc Thần nhẹ nhàng vươn tay cầm tay Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường hỏi, “Làm sao vậy, động tác của trẫm không đúng?”
Nhạc Thần lắc đầu, động đậy thân thể nằm lại trên giường, nói, “Đầu không còn đau, không cần xoa nữa! Thủ pháp của ngươi so với Lí Lực tốt hơn, chính là, cảm thấy có chút tiếp thu không được.”
“Trong lòng ngươi cư nhiên lại nghĩ không tiếp thu được, trẫm cũng không muốn ngươi đem trẫm làm Hoàng đế a!” Ngu Gia Tường cười tùy ý nói. Vươn tay đem chăn đắp hảo trên người Nhạc Thần.
“Hoàng Thượng, ngài nói như vậy, trong lòng ta kỳ thật rất không tư vị, nghĩ chỗ nào sẽ mạo phạm người, về sau xảy ra chuyện tình gì, ai mà biết?” Nhạc Thần xoay thân thể, nhìn về phía Ngu Gia Tường.
Tay Ngu Gia Tường chỉnh chăn dừng một chút, “Ngươi đây là loạn tưởng cái gì, đầu không đau mới là lạ! Trẫm cùng ngươi nói giỡn, ngươi đừng để bụng. Trẫm vẫn thích ngươi kêu tên trẫm, trừ ngươi ra, cơ hồ sẽ không còn ai kêu, trẫm nghe ngươi nói thân thiết, bằng không, lúc nào, trẫm ngay cả tên mình cũng đều quên. Ân, ví dụ đi, nếu trẫm mặc thường phục dạo trên đường, nghe có người chửi ầm lên Ngu Gia Tường, trẫm phỏng chừng còn ở một bên cười vỗ tay nói chửi hay lắm, hồn không biết người nọ là đang chửi mình, ngươi nói, vậy không phải thực thảm đúng không?”
Nhạc Thần nở nụ cười một chút, nhưng là cười khổ, không phải vì Ngu Gia Tường làm cho chọc cười. Cậu hoàn toàn không rõ tâm người này nghĩ như thế nào, phóng túng cậu như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì, thân mật như vậy là vì cái gì.
“Sở Minh Triệt nói ánh mắt của ngươi có thể cảm nhận được, thật không?” Ngu Gia Tường nói sang chuyện khác.
Nhạc Thần gật đầu, “Ân!”
“Qua không bao lâu sẽ tốt đi! Đến lúc đó trẫm mang ngươi đi nhìn những nơi có phong cảnh xinh đẹp.” Ngu Gia Tường vuốt ve mi mắt Nhạc Thần, phi thường ôn nhu cùng trìu mến.
Được đối đãi ôn nhu như vậy, là người thì sẽ cảm động, Nhạc Thần cũng cảm động, hốc mắt cậu có chút ẩm ướt, “Cảm ơn ngươi.”
Ngu Gia Tường nở nụ cười, lại trở nên ngả ngớn, nói, “Nói cảm ơn như vậy, trẫm một chỗ tốt cũng không có, đễ trẫm hảo hảo hôn nhẹ mới được.”
Nhạc Thần cảm nhận được hô hấp của Ngu Gia Tường đã ở gần trên mặt, ấm áp, nghĩ đến một người cách cậu gần như vậy, làm cho cậu rất có cảm giác áp bách, vươn tay muốn đẩy đi Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường bắt lấy áp ở trên giường, mi mắt Nhạc Thần khe khẽ run run, hô hấp có chút khẩn trương dồn dập, cánh môi nhẹ vểnh.
Ngu Gia Tường nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu như vậy, liền cười cười chỉ tại trên mặt Nhạc Thần chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn một chút, sau đó liền rời ra khoảng cách.
Nhạc Thần cho rằng Ngu Gia Tường hôn ngay bên má là coi như xong, vì thế trầm tĩnh lại, hé môi muốn hỏi, không nghĩ tới vừa thả lỏng một chút, đã bị tập kích hôn lên môi, một đầu lưỡi ấm áp linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cậu, liếm qua hàm trên, sau đó lại ôm lấy đầu lưỡi, dây dưa…
Nhạc Thần bị hôn đến thân mình mềm nhuyễn, một chuỗi điện lưu theo cột sống sinh ra, hướng về đại não run lên, xuống phía dưới lại làm nhiệt lưu hội tụ, Nhạc Thần biết rõ thân thể của mình động tình.
Khi thời điểm Ngu Gia Tường rốt cuộc rời đi, đầu của cậu đã thành một đống hỗn độn, chỉ còn lại thở dốc, còn có khát vọng tiếp xúc càng sâu.