Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát
  3. Chương 13: Đảo Phù Hoa
Trước /35 Sau

Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 13: Đảo Phù Hoa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

A Mẫn nghe xong liền tắt hẳn nụ cười, cô hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Nếu một con kiến bình thường cắn mình, tất nhiên bản thân sẽ tìm và giết nó. Nhưng nếu con kiến đó là một người, thì tất nhiên ta phải dày vò nó sống không bằng chết vì cái việc không biết tốt xấu đã cắn người.

Ngạo Thiên nhìn mọi người: "Về thôi!"

Đám đàn em đi trước, bạn của Ngạo Thiên đi phía sau. A Mẫn và Ngạo Thiên đi cùng nhau nhưng cô không dám nói gì. Thấy A Mẫn có vẻ hiểu sai ý nên Ngạo Thiên nói thêm một câu: "Đùa thôi, đừng nghĩ nhiều."

Ngạo Thiên nhìn A Mẫn dịu dàng nói với cô sau đó đi trước khiến A Mẫn thẫn thờ vội chạy theo sau. Bốn người kia nhìn thôi cũng biết lão đại của họ nhân từ với cô gái này quá rồi.

[…]

Hai ngày sau.

Bọn họ sắp xếp hành lý sau đó đi thuyền đến đảo Phù Hoa. Dường như Ngạo Thiên rất tự tin với chuyến đi lần này nên ngoài anh và những người thân cận ra thì không còn ai nữa.

A Mẫn lên thuyền thì có hơi say sóng một chút, đứng hồi lâu thì cũng đã thích nghi được nên không thấy khó chịu trong người.

A Mẫn đứng ở đầu thuyền nhìn biển, bỗng chốc lại thở dài. Hình như cảm thấy bản thân cô cũng như mặt biển này, chẳng biết nơi nào là điểm dừng chân, nơi nào là nơi mang lại cảm giác an toàn.

Một chàng trai bước lại gần đứng cạnh A Mẫn, đó là Hoắc Gia Dĩnh. Tuy không hiểu vì sao Ngạo Thiên lại xem trọng anh ta, nhưng cô cảm thấy hình như Gia Dĩnh rất hay giả ngốc.

Thấy A Mẫn cứ nhìn mình nhíu mày thì Gia Dĩnh lên tiếng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Chẳng gì cả! Lần này vì sao chỉ có sáu người chúng ta? Chẳng lẽ các người có thể đánh bại cả đoàn người ở đảo Phù Hoa?" A Mẫn khó hiểu nhìn Gia Dĩnh.

Gia Dĩnh chỉ cười không nói gì, điều đó lại khiến A Mẫn càng tò mò hơn. Bắc Phong cũng đi ra đầu thuyền, anh nhìn A Mẫn nói: "Cô đúng là muốn san bằng đảo Phù Hoa rồi. Đối với chúng tôi mà nói, bao nhiêu người không thành vấn đề. Quan trọng là đừng làm liên lụy ai."

A Mẫn trầm tư, lời nói của Bắc Phong là đang ám chỉ cô tốt nhất không được làm liên lụy Ngạo Thiên sao? Cho dù thế nào thì A Mẫn trước giờ chưa từng để ai vì bản thân mình mà bị liên lụy.

Cũng phải thôi! Trên vai gánh vác mạng sống nhiều người như vậy, nếu bị A Mẫn liên lụy thì há chẳng phải nhiều người vô tội sẽ chết sao?

A Mẫn cười cợt nhìn Bắc Phong và Gia Dĩnh: "Không cần ẩn ý, tôi không bao giờ liên lụy ai cả. Hơn nữa các người quên xuất thân của tôi là gì rồi sao?"

Đối với cô mà nói bản thân đã làm rất nhiều nhiệm vụ, giết rất nhiều người… Nhưng cô chỉ giết những kẻ làm ăn bất chính, phạm pháp. Người đối với cô thế nào thì cô sẽ đối lại như vậy.

"Nói gì mà vui thế? Tôi có thể tham gia được không?" Tuấn Kỳ cũng đi lại phía chỗ đầu thuyền nhìn mọi người.

"Chịu ra đây hết rồi sao? Cứ tưởng chỉ ở mãi trong thuyền thôi chứ." Gia Dĩnh nhìn Tuấn Kỳ mà trả lời, cuối cùng Ngạo Thiên và Phương Minh cũng ra đầu thuyền cùng bọn họ.

A Mẫn không để ý đến lời Tuấn Kỳ, cũng không quan tâm đến câu nói của Gia Dĩnh mà tiếp tục nhìn biển. Cả sáu người đều ngắm nhìn hoàng hôn của biển nhưng chỉ A Mẫn là cảm thấy hình như nó đẹp hơn trong tưởng tượng của cô.

Đến tối thì thuyền cập bến đảo Phù Hoa, thời gian ban đêm đối với bọn họ khá nguy hiểm vì không biết kẻ địch ra tay lúc nào.

Phương Minh đến một căn nhà nhỏ hỏi thăm sau đó lại nhìn mọi người: "Phía trước có một khách sạn, chúng ta thuê tạm ở đó đi. Có chuyện gì sáng mai rồi tính, mọi người thấy thế nào?"

Mọi người đều gật đầu đồng ý, khi đến khách sạn thì số nhọ thay chỉ có phòng đôi không có phòng đơn. Mà lại chỉ còn đúng một phòng duy nhất khiến mọi người có chút khó xử nhìn Ngạo Thiên nhưng anh không phản ứng gì, ngược lại gật đầu như vẻ anh không có ý kiến.

Cuối cùng thì bọn họ cũng nhận phòng và kéo vali vào thang máy. Tầng họ ở chính là tầng 7 của khách sạn, phòng cuối cùng. Nhưng trước khi vào thang máy A Mẫn nhìn thấy tiếp tân ở quầy gọi điện cho ai đó có vẻ rất đắc ý.

Bên trong thang máy chỉ có sáu người, A Mẫn vẫn là nên nói ra những gì mình thấy để đề phòng lỡ có chuyện họ lại đổ tội cho cô.

"Tên lúc nãy có vấn đề, tốt nhất là đề phòng vẫn hơn." A Mẫn dựa lưng vào thang máy nhắc nhở.

"Tay áo không ngay ngắn, ăn mặc lại lôi thôi lếch thếch. Mắt hay nhìn quanh, bàn tay lại chai sạn... Đó là một tên lao động tay chân, nhìn thôi cũng biết có vấn đề rồi." Bắc Phong miêu tả lại đặc điểm và biểu hiện của tên tiếp tân lúc nãy.

A Mẫn chợt nhớ lại, đúng thật là như Bắc Phong nói. Nhưng A Mẫn chỉ chú ý mỗi khẩu hình miệng và ánh mắt thôi.

Cô lại nghĩ đến lần đầu tiên lúc gặp bọn họ, cô chưa kịp nói gì bọn họ đã biết được thân phận. Hơn nữa mỗi người bên cạnh Ngạo Thiên đều có một tài năng gì đó, cho nên mới được gọi là bốn cánh tay đắc lực. Đúng là không thể xem thường những người này được mà.

Nếu như Bắc Phong có tài quan sát như vậy thì tại sao anh ta lại không nói ra? Mà bác sĩ Phương Minh làm việc cho Ngạo Thiên tay nghề cũng phải thuộc hàng thượng thừa. Tuấn Kỳ thì là một sát thủ không ai có thể sống nếu cậu ra tay. Vậy còn Gia Dĩnh là gì thì A Mẫn vẫn chưa biết.

Thang máy mở ra, bọn họ kéo vali đi về phòng. Vừa về đến nơi A Mẫn đã phi thẳng lên giường nằm không để ý đến ai. Bốn người kia nhìn cô cũng chỉ bó tay vì họ biết nói gì nữa đâu.

Gia Dĩnh ngồi trên giường kế bên thắc mắc: "Khách sạn mà vắng thế này… Có khi nào là khách sạn ma không?"

"Anh bị điên à? Giờ này mà còn đùa cho được." A Mẫn ngã người lên giường nằm mắng Gia Dĩnh.

Bắc Phong cũng có chút nghi ngờ: "Có khi đây lại là cái bẫy cũng nên!"

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thác Vị

Copyright © 2022 - MTruyện.net