Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Mẫn nằm sấp vừa nói vừa lướt điện thoại, cô thật biết ơn vì anh đã cứu cô nhiều lần, nếu không thì cô không sống đến bây giờ. Ở anh có một vài nét giống người quan trọng trong lòng cô, nhưng mà tính cách thì không giống.
Vì A Mẫn mặc đầm hai dây dài đến gối cho nên khi nằm sấp trên lưng cô để lộ ra một vết sẹo dài từ vai này sang vai kia. Ngạo Thiên nhíu mày, tự dưng có chút đau lòng mà lại gần chạm vào khiến A Mẫn giật mình không dám cử động.
"Vết sẹo này bao lâu rồi? Có phải rất đau không?" Câu hỏi của Ngạo Thiên lại khiến A Mẫn nhớ lại lúc cô dùng thân mình đỡ một nhát chém cho người quan trọng kia, nhưng một nhát chém đó làm sao đau bằng việc cô mất đi người đó chứ.
"Đúng là rất đau, nhưng mà tôi không hối hận. Vết sẹo này sẽ nhắc nhở tôi phải cố gắng sống để không phụ lòng người đã cứu tôi." Tuy không thấy biểu cảm gương mặt của A Mẫn nhưng Ngạo Thiên có thể cảm nhận được sự kiên quyết và mạnh mẽ trong lời nói của cô.
"Thế người đó tên là gì?" Anh nhìn vào vết sẹo trên vai mà hỏi cô, hình như có chút đau lòng.
Tên sao? Một cái tên cô nhớ mãi không thể quên, nhưng cô chỉ biết đúng mỗi một chữ. Ngay cả họ cũng không biết, nhà người ta thế nào, gia cảnh ra sao cô cũng không biết thì lấy tư cách gì giúp người ta báo thù đây. Đã vậy cô còn muốn đi tìm kiếm người ta với hy vọng người ta vẫn còn sống.
Cô cười nhạt trả lời anh: "Tên… giống như anh vậy, nhưng mà đã chết trong trận hỏa hoạn rồi."
Chỉ hai từ "hỏa hoạn" thôi đã khiến Ngạo Thiên nhíu mày, anh đứng lên đi đến cửa phòng thì nói một câu với cô: "Nghỉ ngơi chút đi! Sắp xếp xong tôi sẽ đưa em đến gặp hai người kia."
A Mẫn xoay người lại nhìn lên trần nhà. Cô ước rằng thời gian có thể quay lại, có như vậy thì người kia sẽ không vì cô mà chôn trong lửa. Cô nhắm mắt lại thiếp đi, chỉ mong thời gian trôi qua thật mau. Vì cô muốn sống một cuộc sống bình yên không gió biển.
[…]
Vài tiếng sau.
Ngạo Thiên trở lại phòng thì thấy A Mẫn vẫn còn ngủ say, cô không hề phòng bị hay cảnh giác. Có lẽ đã lâu lắm rồi A Mẫn mới được ngủ ngon thế này.
Ngạo Thiên lại gần vuốt nhẹ tóc A Mẫn sau đó quay người rời đi đóng nhẹ cửa phòng lại, anh cũng không muốn phá hỏng sự yên bình này của cô.
Đến tối thì A Mẫn tỉnh lại, cô ngồi dậy thì bầu trời đã là ban đêm rồi. A Mẫn giật mình chạy vội vào nhà tắm rửa mặt, vệ sinh cá nhân sau đó thay đồ chạy xuống lầu. Lúc đó mọi người đang ở phòng bếp chuẩn bị ăn.
A Mẫn nhìn bàn ăn sau đó nhìn mọi người nhíu mày: "Sao không ai gọi tôi dậy hết vậy?"
"Thấy cô ngủ ngon quá nên để cô ngủ thôi, gọi cô dậy có khi bị cô chửi thì sao." Tuấn Kỳ vừa gấp đồ ăn vừa nhìn A Mẫn nói.
A Mẫn đi lại bàn ăn kéo ghế ngồi, mỗi một món cô đều gấp rất nhiều để ăn mà không thèm phản bác lại lời nói kia.
Ăn xong cô mới lấy ly nước uống rồi nhìn Ngạo Thiên: "Tôi ăn xong rồi! Anh đưa tôi đến chỗ A Phấn và Tiểu Minh đi. Hơn nữa… Tôi muốn đến nước B trước trưa mai để còn đi dò la tình hình."
"Tuấn Kỳ! Dẫn Mẫn Nhi đến gặp bọn họ đi." Ngạo Thiên buông đũa nhìn Tuấn Kỳ.
"Gì chứ!? Sao lại là tao?" Tuấn Kỳ nhăn mặt, nhưng sau đó không biết nghĩ gì cậu lại rời khỏi ghế nhìn A Mẫn: "Đi nhanh! Còn không thì cô tự mà đi đấy."
A Mẫn kéo ghế ra sau đó nhìn Tuấn Kỳ: "Biết rồi!"
"Tôi đi gặp A Phấn và Tiểu Minh một chút, sẽ về nhanh thôi." A Mẫn nói rồi bước đi.
Sau khi thấy hai người kia rời đi Bắc Phong mới nhìn Ngạo Thiên thắc mắc: "Sao mày lại để Mẫn Nhi đi chung với Tuấn Kỳ?"
Ngạo Thiên uống một ngụm nước sau đó nhìn Bắc Phong: "Tuấn Kỳ thân thủ giỏi, đi bên cạnh Mẫn Nhi sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy."
"Ý của tao còn một nghĩa khác nữa!" Bắc Phong nhìn Ngạo Thiên, cậu là muốn hỏi Ngạo Thiên không sợ A Mẫn ở sau lưng làm chuyện khác sao.
Ngạo Thiên không nói gì, Gia Dĩnh thấy vậy liền lên tiếng: "Phong! Mày lo xa quá đó. Mà sao mày lại hay nghi ngờ Mẫn Nhi vậy? Tao thấy cô ấy cũng đâu có phải người xấu."
"Là do thói quen nghề nghiệp thôi. Bắc Phong cũng chỉ muốn tốt cho Thiên nên mới hỏi như vậy." Phương Minh giải thích cho Gia Dĩnh.
"Được rồi! Lo chuẩn bị đi, khi nào hai người kia về thì xuất phát." Ngạo Thiên rời khỏi bàn đi lên lầu, hình như vẫn không có chút lo lắng gì.
Tuấn Kỳ lái xe đến ngôi nhà ở ngoại ô thì dừng lại. Cả hai bước xuống xe, vệ sĩ thấy Tuấn Kỳ thì đứng qua một bên để hai người vào bên trong.
A Phấn và Tiểu Minh vừa thấy A Mẫn liền chạy nhanh lại ôm khiến A Mẫn không kịp phản ứng. Cô đứng im để hai người kia ôm, được một lúc A Phấn và Tiểu Minh mới bỏ tay ra.
"A Mẫn! Em không sao chứ?" A Phấn lo lắng hỏi thăm nhưng cô chỉ cười cười: "Em ổn! Sau này chị và Tiểu Minh không cần lo về việc chạy trốn nữa đâu."
A Phấn nhìn A Mẫn sau đó nhìn người đứng kế bên cô: "Cậu ta là ai vậy? Những người canh gác bên ngoài không cho chị đi tìm em."
Người đứng kế A Mẫn là Tuấn Kỳ, cô đặt tay lên vai A Phấn trấn an: "Cậu ta là Tuấn Kỳ! Chị cứ yên tâm ở lại đây đi, có cần gì cứ nói với bọn họ."
"A Mẫn! Em nhớ chị lắm, chị đừng có rời đi nữa. Hay là chị cùng em và chị hai đi nơi khác đi, đừng ở đây." Tiểu Minh ôm A Mẫn vào lòng lo lắng.
A Mẫn đẩy nhẹ Tiểu Minh ra xoa đầu: "Chị không đi cùng được! Hơn nữa chị cũng đã sắp xếp mọi thứ cho em và chị Phấn rồi. Về sau hai người không cần lo lắng gì nữa đâu."
"A Mẫn! Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em định đi đâu nữa?" A Phấn nắm vai A Mẫn dò hỏi thì nhận được cái gật đầu từ cô.