Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Tước buông tay ra nhìn về hướng viên đạn bay đến sau đó bước đi. Cổ A Mẫn cũng được nới lỏng ra, lúc này cô mới cảm thấy ổn. Tên Bạch Tước này đúng là không nương tay gì với phụ nữ cả, suýt chút đã lấy mạng cô luôn rồi.
Đám người của Bạch Tước bắt đầu cảnh giác xung quanh. A Mẫn đứng dậy lùi về phía xa, cô đi nhanh đến chỗ Minh An và đỡ cậu đứng dậy. Minh An nhìn A Mẫn hỏi thăm: "Mày ổn chứ? Suýt nữa là bị hắn ta giết rồi."
"Rời khỏi đây trước đi! Còn nói nữa là năm sau giỗ tao với mày luôn đấy." A Mẫn dìu Minh An vừa đi vừa nói.
Chẳng biết thuộc hạ của Bạch Tước đã chặn cô từ lúc nào, vừa đi vài bước đã bị bao vây. Chiếc vòng vẫn cảnh báo nguy hiểm đang ở gần, tức là có bắn tỉa ở nơi này. Nhưng khu vực bến cảng rộng lớn sẽ rất khó tìm ra kẻ ẩn nấp.
Một trong số những tên thuộc hạ của Bạch Tước đưa một cây gậy dài chỉ vào mặt A Mẫn lên giọng: "Biết điều thì hợp tác với bang chủ đi. Nếu không cả cô và cái tên này đều phải chết đấy."
"Trong từ điển của A Mẫn không có hai từ sợ chết... Cho nên đấu với các người chỉ nhàm chán thôi." A Mẫn chỉ tay về đám thuộc hạ của bang Bạch Tước kia nói.
Lời A Mẫn vừa dứt thì hơn một nửa trong số đó đều ngã xuống đất. Tên lớn giọng lúc nãy cũng cong chân bỏ chạy nhưng hắn làm sao chạy nhanh bằng ám khí của A Mẫn được. Hắn ta nằm sấp xuống đất chết không kịp cầu cứu.
Minh An quay sang giơ ngón tay cái với vẻ mặt tán thưởng: "Giỏi! Hay là mày dạy tao với Tuyết Nhi đi."
"Bỏ mười năm ra đi rồi hẵng nói! Hơn nữa so với hai người trong tổ chức thì tao vẫn còn kém xa." A Mẫn nhìn Minh An nhíu mày. Người bình thường không làm lại đòi đi làm sát thủ.
Minh An nhăn mặt, trình độ như thế mà còn kém hai người trong tổ chức vậy thì hai người kia còn lợi hại biết bao nhiêu. Hơn nữa bỏ ra mười năm để làm sát thủ, đúng là khổ cực mà.
Minh An xua xua tay: "Thôi thôi, coi như tao chưa nói gì. Giải quyết mấy tên này rồi thì đi mau lên, kẻo lại bị bắt nữa bây giờ."
Nói xong thì cậu kéo tay A Mẫn rời đi nhưng cô vẫn nhìn về phía xa xa nơi Bạch Tước đang đứng đối diện với ai đó. Nhìn dáng vẻ thôi cô cũng đủ biết người đó là Long Ngạo Thiên.
Minh An nhìn theo thì kéo tay A Mẫn: "Đừng lại đó! Chúng ta đi thôi, đừng lo chuyện bao đồng nữa."
"Mày đi trước đi! Tao có chút việc phải lại đó làm rõ." A Mẫn nói rồi đi về phía hai người kia. Minh An thấy vậy cũng đi theo cô.
Càng lại gần thì chiếc vòng càng cảnh báo nhiều hơn, có nghĩa là sát thủ đang ở rất gần. Bạch Tước vừa nhìn thấy A Mẫn đang đi lại gần thì định bắt cô nhưng Tuấn Kỳ nhanh tay hơn nên kéo cô về phía bọn họ.
Tuấn Kỳ nhìn Bạch Tước cười châm chọc: "Bạch Tước mà cũng phải tìm con tin sao? Xem ra thế lực ngày càng suy yếu rồi đấy."
"Tuấn Kỳ! Người phụ nữ cậu mới cứu sẽ gây hại cho Hắc Long Ưng đấy. Có biết cô ta đang là đối tượng được treo thưởng không?" Bạch Tước nhìn Tuấn Kỳ nhắc nhở, cũng không biết lời nói có mấy phần thật mấy phần giả.
Tuấn Kỳ không để tâm, nhưng A Mẫn không ngờ có ngày cô lại bị người ta đem ra treo thưởng ở đấu giá đen. Kỳ này đúng là phiền phức rồi, bảo sao mà người đứng đầu tổ chức muốn cô phải quay về.
Gia Dĩnh nhìn Bạch Tước cười lạnh: "Có gây hại hay không chúng tôi tự biết tính toán. Hơn nữa cậu tưởng bọn tôi không biết chuyện ở đấu giá đen sao?"
"Hắc Long Ưng trước giờ không lo chuyện bao đồng thế này. Hay là nói... A Mẫn thật sự là bạn gái của Long Ngạo Thiên?" Bạch Tước nhếch môi nói, lời nói như vẻ cười cợt.
Bắc Phong nhíu mày nhìn A Mẫn: "A Mẫn mới là tên của cô đúng không? Còn Mẫn Nhi chỉ là che lấp thân phận?"
A Mẫn nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Đường nào cũng có chữ Mẫn, gọi A Mẫn hay Mẫn Nhi thì cũng như nhau thôi."
Từ lúc xảy ra vụ án ở sòng bạc Bắc Phong đã đoán chắc Mẫn Nhi là A Mẫn. Nhưng Ngạo Thiên không vạch trần cho nên cậu cũng không nói. Vậy mà hôm nay tên Bạch Tước kia lại nói thẳng ra điều mà Bắc Phong đang vướng mắc.
"A Mẫn à! Không ngờ mục tiêu lần này của cô lại là Long Ngạo Thiên. Còn bố trí cả bắn tỉa và sát thủ ở xung quanh nữa." Bạch Tước nhìn A Mẫn cười cợt.
Cái họa này A Mẫn thật sự gánh không nổi đâu. Tên Bạch Tước này đúng là có chết cũng phải kéo cô chết chung cùng mà. Rõ ràng là biết cậu ta dùng kế ly gián, nhưng liệu những người kia có tin cô không mới là vấn đề.
Cậu nhìn quanh rồi lại nói: "Hôm nay giết được Long Ngạo Thiên thì tôi cũng phải có chút góp sức đấy."
A Mẫn nhăn mặt khó chịu. Rõ ràng những tay bắn tỉa và sát thủ là do người khác bố trí, vậy mà lại nói là cô làm. Cậu ta muốn ép cô đứng về phía cậu ta đây mà.
Nhưng A Mẫn nào dễ bị uy hiếp như vậy. Cô nhìn Bạch Tước: "Vậy là cậu muốn có cùng một ngày giỗ với tôi cơ à?"
Lời A Mẫn rõ như vậy lý nào nghe lại không hiểu. Bạch Tước nhíu mày nhìn A Mẫn, chẳng lẽ mạng của cô bị Ngạo Thiên nắm lấy rồi!?
Long Ngạo Thiên từ lúc thấy A Mẫn lại đây đều im lặng không nói câu nào. Lời của Bạch Tước đúng là đảo lộn trắng đen. Người không tin, không biết nghe xong cũng phải tin đó là sự thật.
Phương Minh tin A Mẫn không phải kẻ phản bội, bởi vì cô đã nhờ cậu cảnh báo cho mọi người và bảo vệ Ngạo Thiên. Còn Gia Dĩnh bình thường tuy hay ngốc thế thôi, nhưng cậu vẫn rất nhạy bén để phán đoán sự việc thật giả.
Trong trường hợp này Gia Dĩnh cũng tin tưởng A Mẫn, bởi vì cậu cảm thấy A Mẫn không ngu ngốc đến mức để kế hoạch ám sát của mình bị phát hiện như thế.
Bắc Phong nhìn Bạch Tước hỏi: "Cậu dám chắc đây là do A Mẫn bố trí?"