Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuấn Kỳ không đợi lão Bản nói xong thì cắt ngang: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút về cô gái tên A Mẫn kia thôi."
Lão Bản thấy mình không bị tra cứu thì liền vui mừng: "Cậu cứ hỏi đi!"
Tuấn Kỳ ngồi sofa bắt chéo chân, uống một ngụm trà sau đó nhìn lão cười cười: “Chẳng hay cô gái tên A Mẫn đó đã đắc tội gì mà khiến ông tức giận như vậy?"
Lão Bản liền chỉ vào vết thương trên đầu mà nói: “Con nhỏ đó làm việc không tốt, còn đánh đến đầu tôi chảy máu. Nếu bắt được nó, tôi sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.”
Nghe đáp án của lão Bản thì Tuấn Kỳ không nói gì, trước khi đến đây cậu đã tìm hiểu sơ qua bang phái của lão Bản.
Theo những gì được biết thì A Mẫn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, hơn nữa cũng chưa từng sai sót hay phạm sai lầm. Vậy thì ý của lão Bản A Mẫn làm việc không tốt là sao? Tất nhiên là vì do ông ta mà ra thôi.
Tuấn Kỳ cười nhìn lão Bản: “Cô gái đó đang ở với lão đại chúng tôi. Ông muốn bắt về?”
Nghe đến việc A Mẫn ở chung với lão đại đã khiến lão Bản ngạc nhiên suy ngẫm. Lão ta không biết từ lúc nào mà A Mẫn với lão đại quen biết nhau, cũng có khi vì tìm được chỗ dựa nên mới muốn rời tổ chức.
Lão Bản cứ mải mê suy nghĩ khiến cho Tuấn Kỳ tức giận đập tay xuống bàn.
Thấy thái độ cậu có vẻ tức giận lão liền trả lời: “Không... Không! Tôi nào dám... bắt về chứ.”
Tuấn Kỳ nhìn lão Bản nhếch môi: “Vậy lúc nãy là ai nói muốn bắt người về để trị tội?”
Lão Bản nghe xong liền lo lắng, ông ta không nghĩ rằng A Mẫn lại có chỗ dựa thế này.
Lão liền biện minh: “Tôi… tôi nói trị tội chỉ là cái cớ thôi. A Mẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, tôi sao có thể trị tội được.”
Tuấn Kỳ đứng dậy nhìn lão Bản hỏi: “Vậy tại sao đùi của A Mẫn lại có nhiều vết xước?”
Lão Bản run run, ông quay sang hướng khác lấy cớ: “Có lẽ là làm nhiệm vụ bị thương.”
Tuấn Kỳ đã cho lão Bản một cơ hội thành thật nhưng ông ta lại không biết điều. Nếu có trách thì chỉ trách ông ta quá ngu ngốc mà thôi.
Cậu vừa đứng dậy thì một loạt tiếng súng vang lên, tất cả người của lão Bản đều chết tại chỗ.
Lão sợ hãi van xin Tuấn Kỳ: “Tôi… tôi không biết là đã đắc tội lão đại. Nếu… nếu lão đại thích A Mẫn như vậy thì tôi sẽ không giữ lại nữa. Xin cậu… tha cho tôi đi...”
Tuấn Kỳ chán nản nhìn lão Bản, loại này cậu gặp nhiều rồi. Nhưng kiểu mặt dày như thế đúng là làm cậu khinh ra mặt.
“Ha... Người ông đắc tội không phải lão đại, mà là bạn gái của lão đại. Đồ của lão đại mà ông cũng muốn đụng tới, xem ra ông chê bản thân sống lâu rồi.”
Nghe đến chữ bạn gái lão đại thì lão Bản đã biết mình chọc nhầm người rồi. Ông ta không ngờ A Mẫn lại có quen biết với lão đại, đã vậy còn được thân cận của lão đại đích thân đến đây để tìm ông nữa.
Ông ta nắm lấy chân của Tuấn Kỳ cầu khẩn: “Tôi không biết! Nếu biết tôi thề có tám cái mạng tôi cũng không dám đâu.”
Tuấn Kỳ chĩa súng vào đầu lão Bản: “Muộn rồi! Có trách thì trách số ông không may mắn.”
“Pằng”... Tiếng súng vang lên để lại một lão Bản nằm dưới nền nhà với vũng máu loang ra từ thái dương.
Tuấn Kỳ lạnh lùng quay đi, trước khi đi còn ra lệnh cho thuộc hạ: “Dọn dẹp sạch sẽ vào, đúng là phiền phức mà!”
Tuấn Kỳ nở nụ cười đầy hứng thú nhìn bầu trời đêm, vừa mới đi chơi về đã bị gọi giải quyết chuyện này. Một cô gái có thể khiến Long Ngạo Thiên phải hạ lệnh diệt toàn bộ một bang phái thì chắc chắn cô gái đó không tầm thường. Cậu nhất định phải diện kiến để xem nhan sắc thế nào mà khiến lão đại cậu để tâm như vậy.
[…]
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời đã lên cao thì A Mẫn bị ánh nắng chiếu vào làm cho tỉnh giấc. Cô mở mắt nhìn xung quanh sau đó ngồi dậy xoa xoa thái dương. Cô nhớ lại chuyện hôm qua nhưng không rõ lắm, chỉ nhớ là đã từng gặp Long Ngạo Thiên.
Một chàng trai mở cửa bước vào nhìn A Mẫn: "Cô gái, tỉnh rồi sao? Nhìn dáng vẻ chắc là đã ổn rồi."
Cậu lại gần ngồi đối diện A Mẫn và kiểm tra sức khỏe. Sau khi xong thì nhìn A Mẫn nói: "Sức khỏe đã ổn định rồi đấy!"
A Mẫn nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn bộ đồ trên người mình thì biết đã có người thay giúp.
Cô nhìn chàng trai vừa khám cho mình hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Đây là biệt thự riêng ở ngoại thành của Thiên!" Chàng trai kia nhìn A Mẫn trả lời.
Cậu rót một ly nước đưa cho cô sau đó giới thiệu: "Tôi là Phương Minh, bác sĩ riêng và cũng là bạn của Thiên."
"Chào! Tôi là… Mẫn Nhi!" A Mẫn nhìn Phương Minh, xem ra phòng cô đang ở có lẽ là của Ngạo Thiên.
Phương Minh nhìn cô rồi lại cười: "Người khiến Ngạo Thiên nửa đêm phải gọi cho tôi, chắc chỉ có cô thôi."
A Mẫn không hiểu nhìn Phương Minh hỏi lại: "Ý anh là sao?"
Phương Minh định trả lời thì có người mở cửa bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện đó.
"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người kia khiến A Mẫn quay ra hướng cửa nhìn xem là ai.
Phương Minh nhìn người kia trả lời: "Cô ấy vừa tỉnh, mọi thứ đều ổn rồi."
Người kia không ai khác chính là Ngạo Thiên, xem cách nói chuyện thì hai người này có lẽ là bạn của nhau.
A Mẫn chỉ nghe bên cạnh Ngạo Thiên có bốn người đắc lực, xem ra cô đã biết được ba người rồi.
Ngạo Thiên lại gần kéo ghế ngồi xuống sau đó nhìn Phương Minh điềm nhiên: "Phương Minh! Xong việc thì lượn đi."
Phương Minh là bác sĩ riêng của Long Ngạo Thiên và cũng là bạn lâu năm của anh.
Nghe Ngạo Thiên nói vậy Phương Minh liền nhăn nhó: "Này này... Hôm qua nửa đêm lôi đầu tao đến đây, tao còn chưa được ngủ nữa đấy."
Ngạo Thiên nhếch môi cười đểu: "Vậy thì nhờ Bắc Phong đem đến Châu Phi đi."
Phương Minh nhăn mặt, bạn bè đúng là chả bằng một cô gái mà. A Mẫn nhìn hai người đang nói chuyện liền gật đầu, nhan sắc những người bên cạnh Long Ngạo Thiên đúng là xuất sắc quá đi, quá bổ mắt cô rồi.