Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cô xem, mặt thì trát đầy phấn son, dáng người thì ẻo lả, cưới cô về làm vợ có khi anh ta bị đội mũ xanh lúc nào không hay." A Mẫn vui vẻ nói mà không chút khách sáo.
Nghe câu đó Tuyết Đồng giận tím cả mặt, mà Ngạo Thiên cũng vẫn không lên tiếng giúp khiến cô ta hậm hực ra về.
Trước khi về còn nhìn A Mẫn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống sau đó nhỏ nhẹ nói với Ngạo Thiên: "Em về trước, khi khác em sẽ qua nhà anh sau."
Tuyết Đồng nói rồi đi thẳng một mạch, xe của cô ta cũng đã đợi sẵn ở ngoài cổng. Chiếc xe chạy đi được một lúc thì Tuyết Đồng nhìn người lái xe: "Điều tra về cô gái tên Mẫn Nhi cho tôi, phải thật chi tiết."
Người kia nhìn qua kính xe trả lời Tuyết Đồng: "Vâng! Tiểu thư, có cần xử lý cô gái đó luôn không?"
"K! Đừng manh động, cô ta đang ở cùng Ngạo Thiên." Lời của Tuyết Đồng có vẻ rất giận nhưng vẫn biết chừng mực.
Người lái xe kia là vệ sĩ thân cận nhất của Tô Tuyết Đồng, thân thủ rất giỏi. Cậu ta cũng là một tay sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện, đi theo bên cạnh Tô Tuyết Đồng cũng đã lâu.
Tuyết Đồng nhìn qua cửa kính mà lòng không ngừng khó chịu. Ngay cả vị hôn thê như cô ta còn không bằng một người không rõ lai lịch. Rõ ràng cô ta là lựa chọn tốt nhất, vậy mà Long Ngạo Thiên không hề để ý tới.
Ngạo Thiên lúc này đã 26 tuổi, mà Tuyết Đồng biết Ngạo Thiên hơn năm năm rồi. Tuy anh không từ chối nhưng cũng không chấp nhận, hôn nhân chính trị đối với anh không hề quan trọng.
Tuyết Đồng cũng có điều tra qua lý do mà Ngạo Thiên trở thành một con người lạnh lùng tàn nhẫn. Mọi việc điều liên quan đến vụ hỏa hoạn mười năm trước ở cô nhi viện phía Tây khu vực ngoại ô.
Lúc đó trận hỏa hoạn đã thiêu chết hơn trăm đứa trẻ và những người chăm sóc. Cũng không biết vì sao Ngạo Thiên lại có mặt ở đó và bị thương nặng, từ đó về sau anh đều cấm tuyệt đối không ai được nhắc tới chuyện đó nữa.
Ba của Ngạo Thiên cũng muốn tốt cho con trai mình mà liên hôn với nhà họ Tô, tức là nhà của Tô Tuyết Đồng. Cũng chính vì thế mà Ngạo Thiên và ba mình cãi nhau một trận lớn, cuối cùng anh dọn ra ở riêng cho đến hiện tại.
Tuyết Đồng được kéo về hiện thực khi nghe chuông điện thoại reo, cô nghe máy: "Ba! Ba gọi con có việc gì sao?"
Người bên kia là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi cười vui vẻ: "Ba có một vé đi du lịch nước B, con có muốn đi không?"
"Cũng được! Con đang rảnh, vậy để con qua chỗ ba." Tuyết Đồng cười vui vẻ nói với ba mình.
Ba Tô Tuyết Đồng cười cười: "Ba đang ở công ty, khi nào tới gọi cho ba. Ba cúp máy trước."
Tuyết Đồng tắt điện thoại nhìn K: "Đưa tôi đến tập đoàn Tô thị đi."
K gật đầu sau đó quay xe lại chạy đi, tâm tư của hai người này giống như bầu trời âm u không nắng hôm nay vậy. K tuy ít nói nhưng trong lòng lại chứa không ít bí mật, hơn nữa thân phận của cậu là gì đến giờ chưa có ai biết.
Sau khi thấy Tô Tuyết Đồng rời khi thì Gia Dĩnh lại trêu A Mẫn: "Mẫn Nhi! Cô đúng thật là không cho Tô Tuyết Đồng một chút mặt mũi nào."
"Tôi có sao nói vậy, hơn nữa tôi nói đúng chứ đâu có sai." A Mẫn cầm ly nước uống một ngụm rồi nói.
A Mẫn quay sang nhìn Ngạo Thiên chán nản: "Vị hôn thê của anh đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đấy."
Ngạo Thiên suốt mấy năm qua bị Tô Tuyết Đồng làm phiền đến mức chẳng còn muốn để tâm tới, nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng trả lời A Mẫn: "Đó là hôn nhân chính trị, tôi không thích điều đó."
"Không thích thì hủy bỏ, anh muốn làm gì không được." A Mẫn liền trả lời lại, cô không tin Ngạo Thiên lại không thể tự hủy bỏ hôn nhân này.
Tuấn Kỳ cốc nhẹ đầu A Mẫn khiến cô bất ngờ mà quay lại nhìn. Cậu mới giải thích: "Ngạo Thiên có thể hơn vạn người, nhưng vẫn dưới một người."
"Là ai?" A Mẫn thắc mắc nhìn Tuấn Kiệt.
Trong giới hắc đạo và bạch đạo A Mẫn cảm thấy Long Ngạo Thiên là một người không ai dám đụng vào, hoặc ít nhất là không muốn gây hấn. Người có thể trên Ngạo Thiên mà A Mẫn nghĩ tới chỉ có thể là người từng khiến cả hắc bạch tôn trọng – Ngạo Vương.
Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn: "Long Ngạo Vương!"
"Ngạo Vương đúng là từng khiến hắc bạch tôn trọng." A Mẫn lẩm bẩm.
Khoan đã! Long Ngạo Vương… Long Ngạo Thiên… Cả hai đều họ Long, lại đều là người khiến giới hắc bạch kiêng dè. Hơn nữa tính cách đúng là có đôi phần giống Long Ngạo Vương, giống nhất chính là cách làm việc.
Đột nhiên A Mẫn quay sang nhìn Ngạo Thiên nghi hoặc: "Chẳng lẽ… người đó là ba anh?"
Ngạo Thiên gật đầu, A Mẫn đoán đúng rồi. Cô tự đánh nhẹ đầu mình một cái, không ngờ hai người này lại là cha con.
Sau đó cô liền nói: "Nhưng mà anh không thích cô ta, tại sao phải đồng ý chứ? Cho dù là ba anh thì anh vẫn có quyền tự quyết định mà. Hôn nhân đâu phải chỉ dựa vào quyền lực."
"Vậy nên Ngạo Thiên mới dọn ra ở riêng, tự dựa vào chính mình gầy dựng Hắc Long Ưng phát triển như ngày nay." Bắc Phong giải thích cho A Mẫn hiểu, vì có một số chuyện có vẻ như A Mẫn không hiểu lắm.
A Mẫn gật đầu: "Vậy mới là Long Ngạo Thiên chứ. Ai như người nào đó suốt ngày thay bồ như thay áo, ai mà điên lắm mới nhào vào."
Đám bạn Ngạo Thiên nghe A Mẫn nói vậy liền cười lớn, chỉ có duy nhất Tuấn Kỳ là khó chịu nhìn A Mẫn: "Muốn gây sự sao?"
A Mẫn nhún vai: "Nào dám! Tôi cũng đâu nói tên ai, tự anh cho rằng là bản thân mình thôi."
Tuấn Kỳ bị A Mẫn làm cho không nói thành lời. Cô chợt nhìn mọi người thắc mắc: "Sau này tôi ra ngoài liệu có vì cái hư danh bạn gái Ngạo Thiên mà bị truy sát không?"
Ngạo Thiên nhìn cô nở một nụ cười đầy sự gian xảo cùng ánh mắt nguy hiểm: "Ai biết!"
A Mẫn ngớ người, Gia Dĩnh nhìn cô khen ngợi: "Mẫn Nhi! Cô đúng là vừa đấm vừa xoa mà."
"Tôi có sao nói vậy thôi, hơn nữa tôi đã bảo tôi không sợ ai rồi mà." Ăn nốt phần còn lại thì A Mẫn nhìn Ngạo Thiên nói: "Tôi chỉ ở đây một tuần thôi đấy, sau đó còn phải đi đảo Phù Hoa tìm bạn nữa, chúng tôi có hẹn nhau rồi."