Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đảo Phù Hoa… Đó là nơi mà lão Châu cùng lão Bản hợp tác với nhau." Bắc Phong giải thích, nghe xong A Mẫn liền không cười nữa, nếu như vậy thì lần này A Phấn và Tiểu Minh gặp nguy hiểm rồi.
[…]
Đảo Phù Hoa là một hòn đảo mà ở đó hoa rất nhiều, nhưng người dân ở nơi này thì không đông lắm. Đa phần người ở đây toàn là những bọn buôn bán này kia, không thì là địa bàn cho các bang phái.
Hai năm trước lão Bản và lão Châu nhìn được đảo này nên đã mua lại. Từ đó nơi này bên ngoài thì là nơi cho khách tham quan chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoa, bên trong thực chất lại là những buổi hợp tác phi pháp.
A Mẫn trầm tư hồi lâu sau đó lại tỏ vẻ lo lắng, hôm đó cô bảo bọn họ đến đảo Phù Hoa… Lỡ như tay sai của lão Bản liên hệ với lão Châu thì bọn họ chết chắc.
A Mẫn quay sang hỏi Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên! Hôm đó… Chắc chắn là không ai sống sót chứ?"
"Cái đó thì cô yên tâm, tôi diệt là diệt tận gốc." Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn đắc ý nói, đối với anh một khi giết là giết sạch không để lại ai sống sót.
A Mẫn vẫn không nói gì, nếu lợi dụng được Ngạo Thiên thì A Phấn và Tiểu Minh sẽ được cứu. Nhưng A Mẫn chỉ dám suy nghĩ trong đầu mà không dám nói ra. Lợi dụng Ngạo Thiên là một việc vô cùng khó, có khi còn bị Ngạo Thiên lợi dụng ngược lại mà đẩy vào chỗ chết cũng nên.
"Không cần nói, tôi biết em muốn gì." Ngạo Thiên lên tiếng khiến A Mẫn có chút hoang mang.
Anh chỉ cần nhìn một cái là biết A Mẫn đang nghĩ gì khiến cho cô có cảm giác nguy hiểm. Trong đầu cô liền xuất hiện một tia cảnh báo không nên dây vào.
A Mẫn nhìn Ngạo Thiên: "Vậy… Anh có giúp không?"
"Tùy!"
Chỉ một chữ thôi có thể khiến hai mạng người chết bất cứ lúc nào, vậy mà anh chỉ dửng dưng như thế. A Mẫn không sợ chết, chỉ là sợ chết một cách khó coi trong tay Ngạo Thiên mà thôi.
"Vậy thì… Như thế nào anh mới giúp?" Cô nhìn Ngạo Thiên hỏi, thật sự thì cô không thể đi một mình đến đảo Phù Hoa cứu người được.
"Vợ hợp pháp!" Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nói, dường như không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Chỉ nghe vậy thôi mà bốn người bạn của anh cùng A Mẫn sốc cực kì. Cái gì mà vợ hợp pháp, nghe cái hư danh đó thôi là đủ khiến cả nước Z kinh ngạc rồi chứ đừng nói thực sự là vợ hợp pháp của Ngạo Thiên.
"Thiên! Mẫn Nhi không biết còn tưởng mày nói thật đấy." Bắc Phong nhắc nhở, chuyện hôn nhân không phải trò đùa, mà chuyện liên quan đến Ngạo Thiên lại không phải chỉ nói là xong.
Gia Dĩnh nhìn Ngạo Thiên: "Đừng bảo mày nói thật đấy nhé?"
Thấy anh không trả lời thì Phương Minh và Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn, A Mẫn lúc này cũng đang ngớ người ra.
Thấy hai bọn họ cứ nhìn mãi thì cô buộc phải lên tiếng: "Ưm… Anh nói thật đấy à?"
"Em nghĩ tôi sẽ nói đùa những chuyện thế này sao?" Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi lại khiến cô bất ngờ, sâu trong ánh mắt ấy cô biết anh không đùa mà còn rất nghiêm túc.
Nhưng mà cô biết, loại người như anh nếu muốn một người vợ hợp pháp thì không khó… Nhưng sao lại chọn cô?
Thấy A Mẫn im lặng không nói, Phương Minh liền xen vào: "Mày làm Mẫn Nhi sợ kìa! Những chuyện thế này không giỡn được đâu."
Ngạo Thiên nhìn Phương Minh: "Mày nghĩ đây là lời nói đùa?"
Phương Minh im lặng không trả lời lại, thật sự Ngạo Thiên quá tùy hứng rồi. A Mẫn nhìn Ngạo Thiên hỏi: "Mục đích của anh là gì?"
A Mẫn biết ngoài nhan sắc cùng sự hống hách kia thì cô chẳng có gì cả. Bạn của Ngạo Thiên cũng thắc mắc cùng một điều nên tất cả đều chờ đợi anh trả lời.
"Không biết!" Ngạo Thiên đưa ra câu trả lời khiến mọi người đều hụt hẫng, như vậy khác gì không trả lời đâu.
Ngạo Thiên đứng lên rời khỏi phòng bếp và bước lên lầu mà không nói gì nữa. A Mẫn nhìn theo bóng lưng sau đó cũng rời phòng bếp đi theo sau Ngạo Thiên lên phòng, cô thực sự muốn hỏi ý của anh là thế nào.
Đám người nhìn A Mẫn rời đi mới bày vẻ mặt nghiêm túc, chuyện này đúng là không thể đùa rồi.
Gia Dĩnh lên tiếng: "Nó đã có vợ sắp cưới, giờ còn muốn Mẫn Nhi làm vợ hợp pháp… Chuyện này là sao chứ?"
"Mày không nghe nó nói à? Nó bảo đó là hôn nhân chính trị, nó không thích." Bắc Phong nhăn mặt nhìn Gia Dĩnh.
Ngạo Thiên tuy khiến người người đều sợ nhưng với Long Ngạo Vương thì anh vẫn chẳng là gì cả.
Tuấn Kỳ lại cười thích thú: "Chẳng phải bảo nó nếu 26 tuổi chưa tìm được ai thì mới cưới Tuyết Đồng mà. Giờ tìm được rồi lo chi nữa."
Tuấn Kỳ nói đúng, tuy hôn nhân được Long Ngạo Vương sắp đặt nhưng cũng chính vì điều đó mà Ngạo Thiên mới rời khỏi nhà ra ở riêng. Và cũng chính Long Ngạo Vương ra điều kiện cho Long Ngạo Thiên nếu như đến năm 26 tuổi vẫn không tìm được ai thì buộc phải cưới Tô Tuyết Đồng.
Phương Minh nghe Tuấn Kỳ nói vậy thì lắc đầu nói thêm: "Chưa chắc! Mẫn Nhi chỉ là một cô gái 20 tuổi, đối phó với Long Ngạo Vương như trứng chọi đá vậy."
Gia Dĩnh nhìn Phương Minh rồi lại nhìn Tuấn Kỳ, đang nói về đảo Phù Hoa cái tự dưng chuyển qua chuyện kết hôn là làm sao? Hơn nữa lại là chuyện của Long Ngạo Thiên nữa chứ.
Gia Dĩnh cực kì khó hiểu nhìn Tuấn Kỳ và Bắc Phong: "Ủa? Đang nói vụ đi đảo Phù Hoa mà, sao chuyển qua kết hôn rồi?"
Phương Minh cốc đầu Gia Dĩnh một cái: "Ngốc đúng lúc đúng chỗ đi. Lúc cần thì không ngốc, lúc không cần thì còn hơn cả một đứa ngốc."
Gia Dĩnh lại không hiểu Phương Minh là đang chửi cậu hay khen cậu nữa. Phương Minh đành kéo Gia Dĩnh đi ra ngoài khu sau vườn làm việc giúp mình.
Tuấn Kỳ nhìn Bắc Phong, cả hai đều gật đầu ngụ ý đã hiểu mục đích của Ngạo Thiên là gì rồi, chỉ có Gia Dĩnh ngốc nghếch mới không hiểu thôi.
Ngạo Thiên đi đến phòng mình thì mở cửa phòng đi vào, A Mẫn đi theo sau anh vào đến phòng thì đóng cửa. Lúc này cô mới mở lời: "Không còn ai nữa, anh nói được rồi đấy."
Ngạo Thiên ngồi trên giường nhìn A Mẫn: "Thông minh! Có qua có lại, chúng ta ai cũng có lợi."
Nghe tới đây A Mẫn mới bất ngờ, cô cứ tưởng Ngạo Thiên muốn cô làm vợ là nghiêm túc, hóa ra cũng chỉ vì lợi ích cá nhân. Cô nhìn Ngạo Thiên, anh đúng thật là lòng dạ khó đoán còn thâm sâu khôn lường.