Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 11: Cậu cũng thấy Hoắc Băng Tâm à?
Người phụ nữ ở quầy lễ tân trước hết thấy không ổn, cô ta vội vã chạy đến cúi đầu với Thời Ngọc Diệp thừa nhận sai lầm của mình.
“Cô Thời, vừa rồi tôi thật vô lễ, cô đại nhân đại lượng đừng trách tội tôi.”
Khóe miệng Thời Ngọc Diệp co giật nhẹ.
“Không sao đâu.”
Cô không phải là người hẹp hòi.
Hiểu lầm đã được cởi bỏ, sau khi nhận được lời xin lỗi, cô sẽ không truy cứu nữa.
Quản lý Triệu đứng dậy, nhàn nhạt liếc nhìn cô gái ngồi ở quầy lễ tân. Người đứng sau nhìn thấy sóng lưng mà lạnh cả người, thầm nghĩ tiêu rồi.
Tuy nhiên, ông ta cũng không nói nhiều mà là kính cẩn dẫn Thời Ngọc Diệp lên thang máy rời đi.
Phòng khách im lặng một hồi, mọi người mới hoàn hồn, xì xào bàn tán.
Hai đồng nghiệp bên cạnh cũng không nhịn được nữa.
“Ái Linh, người phụ nữ vừa rồi là ai? Tại sao quản lý Triệu lại khách sáo với cô ấy như vậy?”
“Đâư chỉ là khách khí, nói đơn giản là chưa từng cung kính ai như vậy từ trước đến giờ có được không hả?”
Cô lễ tân họ Lâm mặt đầy sầu muộn.
“Tôi không biết cô ấy là ai, tôi cảm thấy mình sắp lạnh rồi”
“Ừm, chúng tôi cũng thấy cô sắp lạnh rồi”
“Ánh mắt vừa rồi của quản lý Triệu, không chừng đợi một hồi sẽ có người đến-an bài cho cô.”
Đúng như dự đoán, chỉ mấy giây sau khi họ nói xong, Ái Linh nhận được một tin nhắn ngắn.
“Do thành tích kém, tiền thưởng tháng này đã bị trừ.”
Cô ta tỉnh táo lại, khóc như hoa lê dưới mưa.
Trong xe hơi.
Phong Thần Nam đã bình tĩnh lại.
Nhưng Đẳng Dạ Hiên vẫn chưa tiêu hóa được cảm xúc bàng hoàng của mình.
Anh ta vừa nhìn thấy gì?
Là Hoắc Băng Tâm.
Người vốn dĩ đã chết trong một trận hỏa hoạn cách đây năm năm, dẫn đến Tổng giám đốc Phong mất đi người vợ.
Đẳng Dạ Hiên kinh ngạc nhìn Phong Thần Nam qua gương hậu đảo ngược.
Người sau lưng như không có gì, thờ ơ tra cứu văn kiện.
“Đằng Dạ Hiên, tin Wy trở về nước có chính xác không?”
“Hả? Vâng, là thật”
“Vậy tại sao vừa rồi tôi không tìm thấy danh mục thiết kế của Wy?”
“Có lẽ cô ấy vẫn ở nước Pháp, chưa liên hệ với trụ sở chính của Bảo Thắng”
Đẳng Dạ Hiên lớn gan suy đoán, nhưng anh ta vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phong Thần Nam thì đã sợ đến rụt cổ lại.
“Kiểm tra. Nếu đã trở về nước thì chắc chắn có ghi chép.”
“Vâng”
“Bất kể dùng phương pháp nào, cũng phải mời cô ấy tới đảm nhiệm cho vụ hợp tác này.”
Đăng Dạ Hiên đáp ứng.
Trong xe lại tiếp tục yên lặng.
Cuối cùng anh ta vẫn không kìm được sự nghi hoặc trong lòng.
“Tổng giám đốc Phong.”
“Nói.”
“Cái người vừa ở sảnh kia… có cần tôi đi điêu tra không?”
Nghe thấy âm thanh, Phong Thân Nam tạm ngừng xem tài liệu, hơi cong ngón tay lên.
“Ý cậu là, cậu cũng nhìn thấy?”
Đằng Dạ Hiên gật đầu như giã tỏi.
Sắc mặt Phong Thần Nam có chút tái nhợt.
Cho nên vừa rồi, không phải ảo giác của anh.
Không phải suy nghĩ chủ quan.
Trong phút chốc, trái tim anh như có ngọn lửa hi vọng bùng cháy, soi sáng trái tim u ám và câm lặng bấy lâu nay.
Chỉ có giọng nói bình tĩnh và từ tính có hơi run rẩy,từng chữ vang lên.
“Kiểm tra. Sân bay tuần trước, và cửa hàng bách hóa ngày kia. Cũng phải kiểm tra camera hai nơi này xem có manh mối gì không?”
Khi quản lý Triệu của bộ phận nhân sự đưa Thời Ngọc Diệp đến bộ phận thiết kế, các đồng nghiệp đã háo hức vây quanh, xì xào bàn tán.
“Mạn Như, cô cũng may mắn quá đi. Lại có thể đứng gần Tổng giám đốc Phong như vậy.”
“Không, chỉ là sai tôi làm việc mà thôi.”
“Anh ấy được bầu chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim có giá nhất thành phố. Anh ấy vừa giàu có vừa đẹp trai. Nếu leo được đến chỗ anh ấy thì cả đời không lo cơm ăn áo mặc”
“Giám đốc Trịnh còn đặc biệt giới thiệu Lý Mạn Như trước mặt anh-Phong, tôi thấy phương án hợp tác lần này, cô ấy rất có khả năng cao sẽ được chọn”
“E hèm. Các người không cần phải đi làm nữa à”
Triệu Đức Minh hừ lạnh ngắt lời, đồng nghiệp bị dọa sợ phải phục hồi tinh thần lại, đứng thẳng dậy.
“Chào buổi sáng quản lý Triệu. Chúng tôi đi làm ngay, ha ha ha”
“Chờ đã, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới của mọi người. Đây là nhà thiết kế mới, Thời Ngọc Diệp. Cô Thời có lý lịch rất phong phú, mọi người nhớ chăm sóc nhiều hơn, biết không?”