Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cẩm Nhiên nhìn đám người vô vị nói tới nói lui mà chán chường bĩu môi, Đại Hồng mang theo mùi nhà vệ sinh chạy tới.
Cô ấy tò mò hỏi: “Ny Ny, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cẩm Nhiên nhăn mũi, nói: “Đại Hồng, cậu ngồi xổm bao lâu thế, cậu ngát hương dữ rồi đó.”Đại Hồng xấu hổ đáp: “Chân tớ tê rần từ lúc nào đấy, rồi tớ cũng không ngồi xổm nữa.”
Cẩm Nhiên “…”
Cái loại sở thích lạ lùng gì thế này!
“Cũng không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là trai gái giành nhau miếng thịt thôi, chán chết.”Đại Hồng khó hiểu hỏi:
“Ny Ny, giờ cậu nói toàn mấy lời mà tớ nghe không hiểu, lời chị hai tớ nói tớ cũng không hiểu, có phải đã xảy ra vấn đề ở đâu rồi không?”
Cẩm Nhiên an ủi nói: “Không sao, cậu không hiểu thì cứ hỏi tớ. Tớ biết nhiều lắm.”Đại Hồng nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, Cẩm Nhiên, ngoài bà nội tớ ra, cậu là người thông minh nhất mà tớ từng gặp.”
Cẩm Nhiên kiêu ngạo hất cằm, chấp nhận lời tán dương này.
Trên đường trở về, Thẩm Diễm Hồng vừa đi vừa nghĩ trong lòng.
Mạnh Phàm quả là một chàng trai dịu dàng, không hám lợi.
Nào giống gã chồng kiếp trước Trương Hạo của cô ta, cô ta đưa bao nhiêu là hắn ta lấy hết bấy nhiêu, cũng chẳng hề có quà đáp lại.
Lúc đó cô ta bị mê muội, không phân rõ ai là người ai là chó.
Cũng may bây giờ mọi thứ đều đã có thể làm lại từ đầu.
Thẩm Diễm Hồng vừa đến cửa nhà, cô ta đã nghe thấy giọng nói chanh chua của mẹ mình la lối:
“Trứng gà của tao đâu rồi, cả bánh quy nữa. Đâu mất hết rồi, nếu để tao biết đứa nào lấy của tao thì thử coi tao có lột da nó ra không.”
Thẩm Diễm Hồng rén nhẹ, sau khi bình tĩnh lại, cô ta bình thản đi vào sân, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.Đúng lúc bác gái cả ra tới, nhìn thấy Thẩm Diễm Hồng mới về, bà ta hỏi:
“Con đi đâu vậy? Con có lấy trứng gà với bánh quy mà mẹ để dành không?”
Lúc này, bà nội Thẩm kêu mọi người vào ăn cơm.
Thẩm Diễm Hồng vội vàng chạy vào nhà chính, phụ dọn chén đũa, không cho mẹ cô ta có cơ hội một mình tra hỏi.
Khi ấy Cẩm Nhiên cũng đang ở trong bếp giới thiệu thú cưng của cô với chị ba: “Chị ba ơi, chị xem Đấu Kim của em ngầu ghê chưa!”
Chị ba nghiêm túc gật đầu: “Ngầu, mai mốt con chó này lớn lên có ăn được không?”
Cẩm Nhiên “!!!”
Cẩm Nhiên ôm chặt lấy Đấu Kim, giải thích:
“Đây là chó cưng của em, không phải thức ăn, không ăn được, nếu chị muốn ăn thịt thì chờ nó lớn lên rồi kêu nó bắt thỏ về cho chị ăn, chứ chị không được ăn nó đâu nhé.”
Chị ba tiếc nuối thở dài một hơi.
Cẩm Nhiên càng sợ hơn.