Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mang Tang Tử
  3. Chương 38
Trước /142 Sau

Mang Tang Tử

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi Pháp Lý Bố rời đi, trên mặt ngoài ý muốn xuất hiện biểu tình hòa ái, giống như lúc uống rượu say, vẻ mặt say mê. Thân là trưởng phòng ngoại giao, Thượng Quan Nông cùng Pháp Lý Bố rời đi, bất quá trước đó, hắn hướng Lục Bất Phá bày tỏ ý tứ sẽ tới thăm, Lục Bất Phá vui vẻ đồng ý. Khi bọn họ đã rời đi, Lục Bất Phá ngồi vào trên giường, mông đau a.

Đi đến bên giường ngồi xuống, Hiên Viên Chiến mím môi, sắc mặt âm trầm. Lục Bất Phá như không phát hiện mà thật sâu thở dài, ánh mắt dại ra. Hiên Viên Chiến đẩy hắn: “Kết quả kiểm tra như thế nào?”

Lục Bất Phá nằm úp sấp bất động, vô thần mà nói: “Nói ta và các ngươi thân thể có chút khác nhau. Các ngươi là cái gì than sinh vật, ta không chỉ có than còn có một loại vật chất khác không biết tên. Nói ta mẫn cảm là bởi vì thân thể đang ở thích ứng với hoàn cảnh. Pha-ra-ông ở ta trong cơ thể để lại một chút tinh thần lực, nói ba ngày sau ta sẽ hết mẫn cảm.”

“Hắn để lại tinh thần lực trong cơ thể ngươi?” Tối tăm trên mặt Hiên Viên biến mất, lập tức xốc quần áo Lục Bất Phá lên xem xét các vết hồng trên người hắn.

“Ân. Pha-ra-ông nói cơ thể của ta tương đối đặc thù, có thể tiếp nhận tinh thần lực của bọn họ.” Lúc Hiên Viên Chiến buông y phục của hắn ra, Lục Bất Phá xoay người, nhìn về phía đối phương, “Hiên Viên Chiến, ta không thoải mái.”

Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến lập tức nhăn lại, đứng dậy muốn rời đi, Lục Bất Phá giữ chặt hắn: “Không phải thân thể không thoải mái, mà là trong lòng không thoải mái.”

Hiên Viên Chiến ngồi trở về: “Xảy ra chuyện gì?”

“Pha-ra-ông là một người rất tốt. Ta nghĩ đến một ngàn ngôi sao kia trong lòng liền thấy không thoải mái. Hiên Viên Chiến, thái độ trước kia của ông đối với các ngươi không phải vì khinh thường. Mà bởi vì ông cảm thấy các ngươi không thể tìm thấy vị trí của chính mình, cho nên mới dùng thái độ như vậy đối đãi với các ngươi. Hiên Viên Chiến, ta muốn một lần nữa xếp một ngàn khỏa sao cho Pha-ra-ông, tự tay xếp lại.”

Hiên Viên Chiến cũng không biểu hiện kinh ngạc, chính là lập tức nói: “Ta đi tìm giấy màu sắc rực rỡ cho ngươi.” Nói xong lại muốn đi, Lục Bất Phá tiếp tục bắt lấy hắn.

Nghĩ nghĩ, Lục Bất Phá nói: “Quên đi. Đột nhiên đưa một ngàn ngôi sao qua rất kỳ quái. Pha-ra-ông hẳn là không phát hiện bí mật kia. Hiên Viên Chiến, giúp ta việc này trước. Ngày mốt Pha-ra-ông sẽ quay về Hàn Cát tinh, ta muốn trước khi ông đi tặng một món quà, một món quà chân thành.”

“Được. Ngươi nói.”

Lục Bất Phá ngoắc ngoắc ngón tay, Hiên Viên Chiến cúi thấp người, Lục Bất Phá ghé vào lỗ tai hắn thì thầm nói một tràng dài, lại khoa tay múa chân nửa ngày. “Hiểu chưa?”

“Ân.” Đứng thẳng lên, Hiên Viên Chiến kéo qua cái chăn đắp lên người Lục Bất Phá, “Trước khi thân thể ngươi khá lên, sẽ không tiếp khách.”

Lục Bất Phá điều chỉnh tư thế một chút, làm cho mông dễ chịu.” Mật chu lão thật sự hiệu nghiệm, đã không còn đau như lúc sáng. “Nước, lấy cho ta ly nước, hồi nãy thổi sáo, giờ khát nước.”

Hiên Viên Chiến đứng dậy đi nhanh ra ngoài, nhìn đối phương mở cửa đi ra, trong mắt Lục Bất Phá hiện lên bất an, chuyện phần bụng bên trái của hắn dư ra một bộ phận là sao đây? Hắn không biết những người khác có biết chuyện này hay không, Charlie King chưa nói với hắn. Lúc Hiên Viên Chiến hỏi, hắn theo bản năng che giấu chuyện này, không thể nói rõ là tại sao, hắn chỉ là không muốn Hiên Viên Chiến biết.

Rất nhanh, Hiên Viên Chiến mang nước đến, Lục Bất Phá mồm to uống xong, hỏi: “Hử? Hình như hôm nay đều không gặp Charlie King.”

Hiên Viên Chiến cầm lại ly nước trống nói: “Ngươi muốn tìm nàng sao? Ta cũng không thấy nàng.” 

Lục Bất Phá mặt nhăn mày nhíu, xốc chăn lên muốn xuống giường.”Ta đi hỏi nhóm Biệt Lâm.” Giây tiếp theo, hắn bị người ấn trở về trên giường.

“Ta đi kêu Biệt Lâm, ngươi nằm đó.”

Một lần nữa đắp chăn đàng hoàng cho Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến lại nhanh rời đi. Điều chỉnh tốt tư thế, Lục Bất Phá nhịn không được nở nụ cười.

Mông đau, ngồi càng đau hơn. Nhưng Lục Bất Phá hiện tại cũng không để ý đến cái mông của mình. Con gái của Charlie King bị bệnh, không, không chỉ đơn giản là bệnh, thân thể của bé bắt đầu xuất hiện hiện tượng hoại tử. Đêm qua Mật Nhi bắt đầu không thoải mái, nhưng Charlie King lại bỏ con gái của mình luôn luôn chiếu cố hắn. Nghĩ đến nửa năm qua, Charlie King đem phần lớn thời giờ đều đặt trên người mình, rất ít có thời gian trở về chăm sóc con gái, Lục Bất Phá liền tự trách không thôi.

Bất đồng với lo lắng và tự trách của Lục Bất Phá, tổ ba người cùng Hiên Viên Chiến biểu hiện thực sự bình tĩnh. Thân thể tự nhiên bị tổn thương đối với nhóm bọn hắn mà nói giống như chuyện ăn cơm hay thay đồ, là một chuyện rất rất bình thường. Đó cũng là lý do tại sao tổ ba người không nói cho Lục Bất Phá, nếu không phải Lục Bất Phá mãnh liệt yêu cầu, bọn họ cũng sẽ không đi thăm bệnh. Mang Tà nhân cũng không có thói quen để cho người khác biết nơi mình bị khiếm khuyết, đương nhiên ngoại trừ Hiên Viên Chiến đem toàn bộ chỗ không trọn vẹn của mình lộ ra cho người ngoài thấy.

“Tiểu Phá, Mật Nhi mười tuổi mới xuất hiện dị thường, đây đối với tổ trưởng mà nói đã là kinh hỉ.” Biệt Lâm ra tiếng an ủi. Bất quá lời hắn nói không những không an ủi được Lục Bất Phá, ngược lại còn làm đối tượng được an ủi càng  khó chịu hơn. Mười tuổi, đây phải là thời điểm hạnh phúc của tuổi thơ, vậy mà thân thể có chỗ lại bị hoại tử, bị thay bằng bộ phận máy. Nếu như là các bộ phận bên trong thì còn đỡ nhưng nếu chỗ bị hỏng là những bộ phận bên ngoài thì sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.

Lục Bất Phá nhìn về phía Hiên Viên Chiến, gia khỏa này tám tuổi đã bắt đầu, mãi cho đến khi mười sáu tuổi cơ thể mới được lắp ráp hoàn hiện. Còn hắn lúc tám tuổi mặc dù đang bị mẹ chà đạp, nhưng so với Mang Tà nhân, thì thời thơ ấu của hắn đúng là thiên đường. Từ phía sau nhìn vào kính chiếu hậu mỉm cười với Hiên Viên Chiến, để hắn không cần lo lắng, Lục Bất Phá nhìn ra ngoài cửa sổ. Pha-ra-ông, ta chỉ là một thiếu niên bình thường, ngoại trừ dạy cho những người ở đây một ít thơ từ cổ, ta cái gì cũng không ảnh hưởng được.

Hiên Viên Chiến thỉnh thoảng vẫn chú ý Lục Bất Phá bằng kính chiếu hậu ánh mắt dần trầm xuống, đối với bọn hắn mà nói chuyện này mãi cũng tập thành thói quen nhưng Tiểu Phá lại rất khó chấp nhận. Hắn đột nhiên rất muốn lái phi hành khí quay ngược trở về, nhưng không thể làm như vậy. Mắt nhìn tay phải không hóa trang da giả của chính mình, hắn lần đầu tiên cân nhắc có nên đi hóa trang loại da có thần kinh cảm giác, như vậy khi đụng vào Tiểu Phá, có thể giống như tay trái tinh tường được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Phi hành khí theo thông đạo bí mật đến tầng thượng của bệnh viện, không làm kinh động đến bất cứ ai, Lục Bất Phá dưới sự bảo vệ của Hiên Viên Chiến cùng tổ ba người tiến vào thang máy đi đến phòng bệnh của Mật Nhi ở tầng mười. Đây là lần hành động đầu tiên của Lục Bất Phá, khi hắn bước ra khỏi thanh máy, làm toàn bộ những bác sĩ, y tá, người bệnh trên hành lang khiếp sợ mà nhìn một người với khuôn mặt em bé, suối tóc dài, nhỏ nhỏ xinh xinh đột nhiên xuất hiện, đó chính là Mang Tang Tử tiên sinh mà bọn họ đã thấy trên tivi tối hôm qua.

Toàn bộ hành lang lập tức rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người như ngừng thở. Lục Bất Phá dưới ánh nhìn của quần chúng dần khẩn trương, nghĩ đến thân phận của mình, hắn xuất phát từ lễ tiết mỉm cười với mọi người, rồi mới đẩy Biệt Lâm, để người kia nhanh chóng dẫn đường. Tổ ba người vươn tay làm ra tư thế ngăn cản, che chở cho Lục Bất Phá ở bên trong nhanh chóng bước về phía trước, Hiên Viên Chiến đệm hậu. Cho đến khi đi đến cuối hành lang, sau đó vào một căn phòng bệnh, khoảng năm giây sau, tiếng kinh hô mới từ hành lang truyền tới.

“Đúng là Mang Tang Tử tiên sinh!”

“Mang Tang Tử tiên sinh đến đây!”

“Nhanh đi thông báo viện trưởng!”

“Không! Đi thông báo chủ tịch quốc hội!”

Đem rối loạn do sự xuất hiện của hắn chắn ngoài cửa, Lục Bất Phá gắt gao mà ôm lấy Charlie King không biết đã khóc bao lâu. Charlie King tựa như người mẹ thứ hai của hắn, nhìn nàng thương tâm như thế, Lục Bất Phá cũng muốn khóc rống.

Charlie King đè nén thương tâm nói: “Tiểu Phá, thực xin lỗi, ngươi sinh bệnh ta cũng không ở bên cạnh, còn để ngươi chạy đến thăm ta.”

“Charlie King, ngươi muốn thấy ta khóc sao?” Hai mắt Lục Bất Phá đã đỏ ửng.

Charlie King vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ về phía bé gái vừa mới phẫu thuật cắt bỏ đùi phải đang nằm trên giường nói: “Tiểu Phá, đây là con gái của ta, Mật Nhi.”

Lục Bất Phá ở bên giường ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Nàng phải bao lâu mới có thể tỉnh?”

“Còn khoảng bốn tiếng nữa.”

Lục Bất Phá nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Quách Mật Nhi, miễn cưỡng cười: “Charlie King, Mật Nhi là một tiểu mỹ nữ nha. A, ta là ca ca của nàng, lần đầu tiên gặp mặt lại không mang quà theo.” Nói đoạn, hắn ở trên người tìm tìm, rồi mới áy náy nói: “Lần tới ta nhất định sẽ bổ sung.”

Charlie King thản nhiên nở nụ cười, nói: “Mật Nhi có thể nhìn thấy Mang Tang Tử tiên sinh, nhất định sẽ rất rất cao hứng. Ngày hôm qua nàng vẫn hỏi ta có thể hay không đi gặp ngươi.”

Lục Bất Phá thấp giọng kêu rên: “A ──, Charlie King, ngươi ngàn vạn lần đừng cho Mật Nhi gọi ta Mang Tang Tử tiên sinh, ta muốn nàng gọi ta là Bất Phá ca ca, hoặc Tiểu Phá ca ca.”

Charlie King sờ sờ đầu của hắn: “Hảo, ta sẽ nói cho yêu cầu của Tiểu Phá cho Mật Nhi.”

“Ừhm.”

Quách An, chồng của Charlie King yên lặng đứng trong góc nhỏ ngạc nhiên mà nhìn vợ mình cùng Mang Tang Tử nói chuyện. Nửa năm nay hắn vẫn không biết nàng đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì, đến tận tối hôm qua hắn mới biết thì ra nàng đang chiếu cố Mang Tang Tử tiên sinh, hắn cảm thấy vô cùng tự hào vì vợ mình. Giờ phút này nhìn nàng cùng Mang Tang Tử tiên sinh thân mật như thế, hắn cảm thấy vô cùng kích động. Mang Tang Tử tiên sinh cùng hình ảnh tối hôm qua hắn nhìn thấy trên tivi so với bây giờ vô cùng khác biệt. Tối qua là một người vô cùng tôn quý, không người nào có thể tiếp cận; mà người trước mắt lại vô cùng thân thiết, trước mặt thê tử mình lại như một đứa trẻ.

Lục Bất Phá thấy Quách An, có một đầu tóc nâu giống Mật Nhi, hắn túm túm Charlie King, nhìn nam nhân kia. Charlie King lập tức hiểu ý, nói: “Ngại quá Tiểu Phá, ta quên giới thiệu. Đây là chồng của ta.”

Quách An lập tức đứng nghiêm, cúi chào nói: “Đội trưởng đội trị an phối hợp phòng ngự Quách An cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi Mang Tang Tử tiên sinh đến thăm.”

Lục Bất Phá trên mặt hiện lên hắc tuyến, lại giật nhẹ người bên cạnh: “Charlie King ── “

Charlie King lại cười ra tiếng, nói: “Ngươi bây giờ là ‘Mang Tang Tử tiên sinh’, trải qua bữa tối hôm qua, đã trở thành đại biểu của Mang Tà tinh, đại biểu cho liên bang, sau này ngươi phải tập quen thái độ của mọi người đối với mình.”

Lục Bất Phá bĩu môi: “Ta không thèm quen. Sớm biết như thế ta thà tiếp tục che giấu. Quách đội trưởng là chồng của Charlie King, cũng không tính người ngoài đi.”

Charlie King trong lòng dâng lên cảm động, nàng cười nói với chồng nói: “Quách An, khi ở riêng, anh cũng giống em gọi Mang Tang Tử tiên sinh là Tiểu Phá đi. Hắn thích người khác gọi mình như vậy.”

“Chuyện này, không thích hợp cho lắm.” Quách An có chút do dự.

Lục Bất Phá hừ nói: “Nhóm Biệt Lâm đều gọi ta là Tiểu Phá, chủ tịch quốc hội cũng gọi ta Tiểu Phá, ngươi tại sao không thể gọi ta Tiểu Phá?”

Quách An vừa nghe, sửng sốt, ngại ngùng qua đi hắn cười cười nhìn Lục Bất Phá, mở miệng gọi: “Tiểu, Tiểu Phá, tiên sinh.”

“Xóa tiên sinh.”

“Tiểu, Tiểu Phá.”

“Nhĩ hảo, Quách An, rất vui được quen biết ngươi.” Lục Bất Phá vươn tay phải, trải qua bữa tối ngày hôm qua, Mang Tà nhân cũng biết nên ứng đối như thế nào. Quách An khẩn trương mà xoa xoa tay phải, duỗi ra ngoài.”Ngài, người khỏe.”

Xem ra còn phải một thời gian nữa mới thích ứng được. Buông tay ra, cho Charlie King một ánh mắt chỉ dẫn rất tốt, Lục Bất Phá liền chuyên chú nhìn Quách Mật Nhi. Đùi phải bị cắt đến tận gốc, chỗ băng trắng vẫn đang chảy ra máu loãng. Để sau này dễ dàng gắn chân giả, toàn bộ nữa người dưới của nàng bị cố định hoàn toàn trên giường, tại vị trí tương liên sau này với bộ phận máy đã được gắn khớp nối chuẩn bị sẵn sàng. Lục Bất Phá cảm thấy từng trận nhói đau từ tim mình truyền đến, hắn giương mắt tìm tìm một người, một cánh tay máy đặt trên bờ vai hắn, nếu không phải còn có những nười khác, Lục Bất Phá rất muốn cầm lấy cánh tay máy không có cảm giác kia. Cùng vào thời điểm như vậy, Hiên Viên Chiến đã vượt qua như thế nào?

Nửa giờ sau, Charlie King mở miệng: “Tiểu Phá, ngươi trở về đi. Khi nào Mật Nhi tỉnh lại ta sẽ nói với nàng ngươi đã tới.”

Lục Bất Phá lắc đầu: “Ta ở chỗ này chờ Mật Nhi tỉnh lại. Charlie King, ta đói bụng, có thể cho ta ít đồ ăn không? Ta lười trở về ăn.”

Charlie King còn chuẩn bị khuyên can, Hiên Viên Chiến liền xoay người ra khỏi phòng bệnh. Lục Bất Phá ở trong lòng vừa lòng mà gật gật đầu, hắn cùng Hiên Viên Chiến càng ngày càng ăn ý.

Nhẹ nhàng sờ lên gương mặt tái nhợt của Quách Mật Nhi, Lục Bất Phá nói: “Charlie King, có thể giúp ta tìm một ít giấy có màu sắc rực rỡ không?”

“Ta đi.” Trầm Dương ly khai phòng bệnh.

Lục Bất Phá vẫn khẽ cười, hắn không thể thay đổi vận mệnh của Mang Tà nhân, nhưng hắn có thể dùng phương thức của chính mình làm cho những Mang Tà nhân bên cạnh mình được hạnh phúc.

Hàng lãnh đạo bệnh viện sau khi nhận được mệnh lệnh của Chủ tịch quốc hội, cũng không đi quấy nhiễu Mang Tang Tử tiên sinh, bất quá toàn bộ hành lang đã được sơ tán. Quân đội phái một đội bảo vệ đến tuần tra trên hành lang bảo vệ. Chuyện này Lục Bất Phá cũng không biết, Hiên Viên Chiến cùng Trầm Dương cũng chưa nói cho hắn biết. Ăn thức ăn Charlie King đút cho, Lục Bất Phá hết sức chăm chú mà xếp sao. Lần này, hắn muốn tự tay xếp một ngàn ngôi sao, cầu nguyện cho thân thể Mật Nhi sẽ không tiếp tục xuất hiện hoại tử nữa. Còn có Pháp Lý Bố Pha-ra-ông, hắn sẽ tìm cơ hội đem một ngàn ngôi sao không có thành ý kia đổi lại.

Nơi đây là một thế giới tràn ngập sự chân thành, thuần khiết, ngây thơ mà lại rất tốt đẹp. Có lẽ, hắn phải tháo cái kiếng đen của bản thân xuống, thành thật mà đi khắp nơi, để hiểu những người sống tại thế giới này.

Tựa vào trên tường, Hiên Viên Chiến nhìn nửa bên mặt của Lục Bất Phá đến không chớp mắt, hắn vài lần muốn bảo người kia đi về nghỉ ngơi nhưng đều nuốt trở lại. Tiểu Phá đang ngồi xếp sao đằng kia tựa hồ cùng không khí xung quanh có điểm bất đồng, làm hắn không thể dời tầm mắt, lại luyến tiếc đi quấy rầy.

Tại quân đội, Hiên Viên Tri Xuân cùng vài vị quan lớn có chức vị trọng yếu của liên bang đều mang thần sắc ngưng trọng ngồi trong phòng họp, trên mặt Cục trưởng cục Hiến chương Tư Không Lục đều là nồng đậm lo lắng cùng khẩn trương, tình báo thuộc cục Hiến chương Tư Không Vô Nghiệp cũng có mặt, bất đồng với nét bí hiểm lúc xưa, sắc mặt người kia bây giờ cùng cha hắn giống nhau đều ngưng trọng. Bên trong phòng họp không ai lên tiếng, sau khi sự yên lặng qua đi, Thượng Quan Tùng Phong nói: “Bây giờ còn không thể khẳng định chuyện này cùng bọn ‘phản loạn’ có liên quan.”

Hiên Viên Tri Xuân thô thanh nói: “Thành lập một đội gồm quân đội và Hiến chương cục đi tiên phong đến Âu Mễ Già tinh tìm kiếm Tư Không viện trưởng cùng những người mất tích khác. Hiến chương cục cần nghiêm mật chú ý hướng đi của ‘phản loạn giả’, chuyện này có thể do bọn họ làm. Hành vi săn trộm trong Mạch Tạp rừng lần trước, có thể liên quan đến việc Tư Không viện trưởng mất tích.”

Tư Không Vô Nghiệp nâng lên cặp mắt nâu lãnh đạm: “Ta đã phát lệnh hành động đặc biệt tại trung tâm tình báo, lần hành động này cần sự trợ giúp của Trọng trang sư.” Thanh âm của hắn thấp trầm, không giống Thượng Quan Nông ôn hòa, cũng không trực tính giống Hiên Viên Chiến, tựa như dã thú đang nghẹn ngào. Biểu tình của Hiên Viên Tri Xuân càng thêm nghiêm túc, trọng trang sư tập hợp toàn bộ tinh anh cả liên bang, không phải tùy tiện liền có thể điều động.

Tư Không Vô Nghiệp nhìn quang điện vốn trước mặt, một viên tinh cầu màu xanh biếc liền hiện ra. “Âu Mễ Già tinh có rừng rậm trải rộng, nơi đó mãnh thú vô số, có thể còn có ‘phản loạn giả’ hoặc người địa phương.” Theo hướng chỉ của Tư Không Vô Nghiệp, rừng rậm của Âu Mễ Già tinh tinh tường hiện ra trước mặt mọi người.

“Quân đội cùng Hiến chương cục điều động người lập thành một đội, Trọng trang sư sẽ điều tới hai cơ giáp chiến sĩ chịu trách nhiệm mở đường và bọc hậu. Chúng ta phải tìm được những người mất tích, đồng thời cũng phải bảo đảm an toàn cho đội tìm kiếm.”

Thượng Quan Tùng Phong nói: “Tư Không trưởng phòng nói rất có đạo lý. Âu Mễ Già tinh là tinh cầu thuộc sự bảo hộ của liên bang, chúng ta cũng chưa quen thuộc địa hình nơi đó, quả thật cần cơ giáp chiến sĩ, như vậy cũng có thể làm cho hành động của nhóm ‘phản loạn’ e dè.”

Bạch Thiện nhìn về phía Hiên Viên Tri Xuân: “Còn ý kiến của Hiên Viên nguyên soái?”

Hiên Viên Tri Xuân trầm tư một lát, nói: “Ta sẽ điều ba chiến sĩ cơ giáp của Trọng Trang sư tham gia hành động lần này.”

“Như vậy thì thật tốt quá.” Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Tiếp theo, Bạch Thiện nghiêm túc nói: “Chuyện này liệt vào chuyện cơ mật bậc nhất của liên bang, bất luận người nào có mặt hôm nay cũng không được phép tiết lộ hành động lần, cũng không thể nói với Mang Tang Tử tiên sinh.”

“Đã hiểu.”

“Tư Không trưởng phòng, các ngươi cần nhanh chóng tra được thân phận của bọn săn trộm.”

“Đúng vậy.”

Sau khi tan họp, Bạch Thiện nói khẽ với Hiên Viên Tri Xuân: “Quân đội cũng phải giấu Hiên Viên thượng tá, để tránh bị Tiểu Phá biết. Hắn đã bắt đầu tiếp nhận chúng ta, đừng để chuyện này ảnh hưởng xấu đến ấn tượng về liên bang.”

“Ừhm.”

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Noãn Đông Sự Kiện

Copyright © 2022 - MTruyện.net