Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Pháp Lý Bố rời đi, thân là Mang Tang Tử, Lục Bất Phá trực tiếp tiễn ông tận sân bay, bất quá thật mất mặt mà, bởi hắn đã khóc. Tuy chỉ mới tiếp xúc cùng Pha-ra-ông trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với một người lẻ loi một mình xuyên qua đến thế giới khác như hắn mà nói, Pha-ra-ông chính là một vị trưởng bối hiền lành. Ai lại đem hồn châu quý giá như vậy cho một người xa lạ vừa mới gặp mặt chứ? Dù thế nào đi chăng nữa đó cũng không phải là hắn. Phi thuyền của Hàn Cát nhân không chậm chạp giống như lúc đến, lần này cửa khoang thuyền rất nhanh đóng lại, rồi biến mất tại không trung mờ mịt.
Sờ chiếc hộp trong tay, Pháp Lý Bố đứng ở bên cửa sổ nhìn thiếu niên đang khóc vẫy tay với mình nói lời từ biệt. Ông chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù ông đi đến nơi nào, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng có người vì ông rời đi mà quyến luyến không nỡ. Rất nhanh sau đó, ông đã không còn nhìn thấy người thiếu niên kia, Pháp Lý Bố vẫn đứng ở bên cửa sổ, thẳng đến khi tùy tùng gọi, ông mới lấy lại tinh thần, ôm chiếc hộp vào phòng nghỉ. Tiểu Phá, ta chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với con, đến lúc đó, con còn có thể cho ta thêm sự kinh hỉ nào nữa?
Với hai tròng mắt đỏ hoe trở về phòng ngủ, Lục Bất Phá rầu rĩ nằm trên chiếc ghế salon đơn trong phòng. Hiên Viên Chiến ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa qua một ly ca-cao, Lục Bất Phá lặng yên tiếp nhận, một hơi uống sạch.
“Không cho chê cười ta!”
“Được.”
“Ta không phải không nỡ để Pha-ra-ông rời đi, ta chỉ có chút thương cảm mà thôi.”
“Ừm.”
“Giữa trưa ta muốn ăn cơm, ta khỏe nhiều rồi.”
“… Ừ.” Thực sự rất tiếc.
Lại nằm một hồi, Lục Bất Phá đột nhiên thốt ra một câu: “Ta muốn về nhà.” Ngữ điệu mang theo giọng mũi. Sau đó hắn cố sức chà xát mặt, đem nước mắt cọ đi, tiếp theo kiên định nói: “Hiên Viên Chiến, ta nhất định phải nghĩ biện pháp về nhà.”
“Ừ.” Hiên Viên Chiến nhếch miệng, bỏ thêm câu, “Ta và ngươi cùng nhau trở về.”
Lục Bất Phá nở nụ cười, nhấc chân đạp một cước: “Ngươi theo ta về nhà làm gì, nhà của ta không có giường vừa với ngươi.”
“Ta chính là hộ vệ của ngươi, hộ vệ bên người.” Hiên Viên Chiến cầm ly đứng dậy, tấm lưng kia khiến người ta nảy sinh cảm giác không thể cự tuyệt. Lục Bất Phá hai tay ôm đầu gối, giễu cợt cười vài tiếng, lẩm bẩm: “Đại ngốc.”
…
Pha-ra-ông đi rồi, Lục Bất Phá cũng không nhàn hơn được chút nào. Hắn vẫn chưa xếp xong một ngàn ngôi sao may mắn muốn tặng cho Mật Nhi, còn có một đống đôi mắt người trông mong theo sát hắn, hắn làm sao có thể rảnh được chứ. Ăn cơm trưa xong, đem những đôi mắt trông mong kia nhốt ngoài thư phòng, Lục Bất Phá chuyên tâm ở trong đó xếp sao. Một người ngồi bên cạnh hắn giúp hắn cắt giấy.
“Tiểu Phá, lời bài hát đó chừng nào ngươi viết?” Người hỗ trợ nhịn không được hỏi.
Lục Bất Phá nhín chút thời gian liếc mắt một cách kiêu ngạo: “Ta bây giờ làm gì có thời gian chứ. Hơn nữa cái kia cần có công cụ đặc thù, dùng bút bình thường viết xuống không có cảm giác.”
Hiên Viên Chiến nhãn tình sáng lên: “Muốn công cụ gì?”
“Giấy và bút lông, chỗ các ngươi có sao?” Từ tay Hiên Viên Chiến đoạt lấy tờ giấy đã được cắt tốt, Lục Bất Phá nhanh tay xếp một ngôi sao bỏ vào trong bình thủy tinh. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng dung túng gia khỏa này, vốn tính không thèm để ý đến hắn, nhưng thấy đối phương yên lặng giúp mình cắt giấy hồi lâu, hắn không cam lòng mà nói: “Chờ xếp xong sao cho Mật Nhi, ta sẽ nói với Âu Dương bá bá. Có vài thứ phải dùng những công cụ cổ điển viết xuống mới có hương vị.”
Hiên Viên Chiến lập tức nói: “Có thể viết trước trên sổ của ta không?” Buổi sáng sau khi rời giường, người nào đó ra ngoài mua hai quyển sổ tinh xảo, còn rất nhỏ mọn bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại.
“Được, đợi sau khi ta xếp xong sao đã.”
“Ừ.”
Hiên Viên Chiến ánh mắt sáng ngời, động tác cắt giấy càng nhanh hơn.
Vội cả một buổi chiều, một ngàn ngôi sao cuối cùng cũng xếp xong. Lục Bất Phá cũng không kịp nghỉ ngơi, mang theo Hiên Viên Chiến cùng sao thẳng đến bệnh viện. Bất quá khi tới bệnh viện, hắn phát hiện có một người so với bọn hắn đến sớm hơn.
“Thượng Quan trưởng phòng?” Kinh ngạc mà nhìn người trong phòng, Lục Bất Phá đi lên phía trước.
Thượng Quan Nông đang ngồi bên giường bệnh vội vàng đứng lên, nói: “Mang Tang Tử tiên sinh bảo ta gọi ngài là Tiểu Phá, vậy có phải ngài nên gọi tên ta hay không?”
Lục Bất Phá nở nụ cười: “A, Thượng Quan Nông, sao ngươi lại đến đây?”
Thượng Quan Nông nâng quang điện bản trên tay lên, nụ cười trên mặt làm người ta liên tưởng đến làn gió xuân mát mẻ.”Ta muốn lưu lại truyện cổ tích ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, nhưng có một số chi tiết không rõ, cho nên đến bệnh viện quấy rầy Mật Nhi.”
“Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca, Thượng Quan trưởng phòng tặng cho em nè.” Quách Mật Nhi lập tức cầm lấy một cái hộp hình lục giác đựng đầy các loại bảo thạch đủ màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ngượng ngùng. Tựa hồ muốn biểu đạt, Thượng Quan trưởng phòng không phải tới quấy rầy nàng, mà là tới thăm nàng.
Lục Bất Phá tò mò nói: “Ngươi trực tiếp đến hỏi ta thì tốt rồi a, hoặc là hỏi Biệt Lâm, gia khỏa kia nhất định đã ghi lại.”
Thượng Quan Nông cười cười: “Gia gia nói ngươi hôm nay bề bộn nhiều việc. Biệt Lâm sử dụng tốc kí, có nhiều chỗ ta xem không hiểu. Bất quá hôm nay ta tới nơi này là chính xác, trí nhớ Mật Nhi phi thường tốt. Chúng ta tán gẫu rất vui.”
Lục Bất Phá ở trong lòng không nhịn được rung động. Nhìn người ta xem, thật là hiểu chuyện a. Hoàn toàn không giống những người kia, chỉ mong sao làm hắn phiền chết. Người bên cạnh đang cầm bình thủy tinh trên tay sắc mặt càng ngày càng âm trầm, Lục Bất Phá hai tay đưa tới trước mặt Quách Mật Nhi: “Mật Nhi, một ngàn ngôi sao hạnh phúc. Ta đã ước nguyện, hy vọng em sau này sẽ kiện kiện khang khang*, càng ngày càng xinh đẹp.” [*Nói đơn giản là khỏe mạnh á, nhưng nó vần nên mình để luôn]
“Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca…” Đôi mắt to của Quách Mật Nhi trong nháy mắt đã trào ra nước mắt, khóe miệng mếu mếu, dường như sắp khóc thành tiếng. Lục Bất Phá bước lên phía trước ôm nàng, nhẹ giọng trấn an: “Mật Nhi là cô gái dũng cảm nhất. Ta biết em rất cảm động, bất quá không thể đem nước mắt cùng nước mũi bôi lên trên người của ta nga, bằng không lúc trở về ta thực sự rất mất mặt.”
“Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca…” Quách Mật Nhi ngẩng đầu, nhẫn xuống nước mắt, “Em sẽ sớm đứng lên được!”
“Hảo! Muội muội của ta sao có thể bị chút khó khăn như vậy đánh bại chứ.” Lau nước mắt cho Mật Nhi, Lục Bất Phá đem bình thủy tinh đặt trên đầu giường của nàng. Ánh mắt của nàng sáng lên, không dứt khỏi chiếc bình được.
“Mật Nhi, mẹ đâu?” Trấn an tiểu mỹ nữ xong, Lục Bất Phá hỏi.
“Mẹ tới chỗ bác sỹ rồi.” Đặt quà của Thượng Quan trưởng phòng đưa cho và bình thủy tinh để cùng một chỗ, Quách Mật Nhi mặt mày hớn hở, vẫn còn trầm tẩm trong niềm hạnh phúc.
Lục Bất Phá gật gật đầu, rồi mới hỏi Thượng Quan Nông: “Ngươi hôm nay không có việc sao?”
Thượng Quan Nông nói: “Pha-ra-ông hôm nay quay về Hàn Cát, bộ phận ngoại giao tạm thời không có chuyện gì. Chờ nhận được tin của Hàn Cát báo đoàn người của Pha-ra-ông an toàn trở về, bộ phận ngoại giao sẽ viết báo cáo về buổi gặp mặt của Liên bang cùng Hàn Cát nộp cho Ủy ban, Chủ tịch quốc hội sẽ thông báo trước toàn dân. Tài liệu hầu như đã chuẩn bị xong, chỉ chờ phúc đáp.”
“Vậy nếu như không có người tới thăm, bộ phận ngoại giao sẽ tương đối an nhàn có phải không?”
“Liên bang hàng năm đều cử vài nhóm du học sinh đến Hàn Cát cùng Thủy Xuyên tinh trao đổi học tập, còn để hỗ trợ tìm hiểu lẫn nhau. Hàng năm, ước chừng có hai tháng thì bộ phận ngoại giao tương đối an nhàn.”
“Nga, như vậy a. Thế tối hôm qua Pha-ra-ông mời chúng ta đi Hàn Cát, ngoại giao sẽ an bài hành trình sao?”
“Đúng vậy. Pha-ra-ông của Hàn Cát sẽ không tùy tiện mời, nếu ông mời, mặc dù là lấy tư cách cá nhân, cũng đại biểu cho tầng lớp cấp cao cùng nữ vương của Hàn Cát tinh. Đối với lời mời của ông, chúng ta không những phải chuẩn bị chu đáo mà còn phải báo cáo cho ủy ban. Đến lúc đó bốn người chúng ta cùng Tiểu Phá đi Hàn Cát, không chỉ đại diện cho tứ đại gia tộc cùng ngài, mà còn đại biểu cả liên bang. Hơn nữa Tứ gia tộc chưa từng nhận được lời mời, huống hồ được mời cùng lúc thế này, lần này viếng thăm này sẽ có ý nghĩa vô cùng trọng đại, bởi vậy phải đặc biệt chuẩn bị.”
Lục Bất Phá vui cực kỳ: “Nói như thế chúng ta nhất định sẽ đi Hàn Cát tinh?”
Thượng Quan Nông cười nói: “Đương nhiên sẽ đi. Bất quá đã sắp đến tháng mười, các ngành của Liên bang đều phải tiến hành tổng kết cuối năm. Đây cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm ở Tu Chuyên tinh, nếu muốn đi, thì phải sắp xếp đến tháng tư năm sau.”
“A! Đã sắp hết năm rồi sao, ta hầu như quên mất.” Hiện tại đã cuối tháng chín, qua tháng mười là đến năm mới. Luôn quen với chuyện một năm có mười hai tháng như Lục Bất Phá bỗng cảm thấy một năm ở Mang Tà tinh quả thật rất ngắn.
“Ta có một ít tư liệu liên quan đến lễ nghi, thói quen cùng với đời sống xã hội của Hàn Cát, nếu Tiểu Phá có hứng thú, ta có thể đưa cho ngươi, để chuẩn bị trước.”
“Vậy rất cảm tạ.” Lục Bất Phá rất là vui sướng, “Ta đang muốn hỏi ngươi có hay không. Pha-ra-ông lần này đến làm ta cảm thấy bản thân không hiểu rõ Hàn Cát, nếu muốn đi, nhất định phải chuẩn bị chu đáo, bằng không đến lúc đó làm ra chuyện gì thất thố thì rất mất mặt.”
“Thất thố?” Thượng Quan Nông không hiểu từ đó nghĩa là gì.
“A, chính là làm ra hành vi thực sự mất mặt”
Thượng Quan Nông ghi nhớ ở quang điện bản, quay đầu dè dặt hỏi: “Tiểu Phá có thể dạy ta xếp sao hạnh phúc không? Ta muốn xếp cho bà nội cùng mẹ.”
Thật là một người hiếu thuận. Lục Bất Phá gật đầu không do dự, cầm tờ giấy để trên bàn, xé ra hai tờ, bắt tay dạy Thượng Quan Nông xếp sao. Bất đồng với những yêu cầu của người khác, nguyện vọng của Thượng Quan Nông không những không làm cho hắn khó xử, ngược lại khiến hắn có xúc động muốn đem hết thảy đều dạy cho người này. Chẳng lẽ đây chính là chỗ bất đồng của người làm ngoại giao sao?
Đứng phía sau Lục Bất Phá, bán khuôn mặt nào đó nom có chút vặn vẹo, Hiên Viên Chiến trừng mắt nhìn hai người kia đang dựa sát vào cùng một chỗ, mặt cách thật sự rất gần, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Quách Mật Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, sợ tới mức rùng mình, vội vàng cúi đầu. Không hề biết bộ dáng của mình hù dọa tiểu bằng hữu, Hiên Viên Chiến rất muốn đem Lục Bất Phá lôi ra khỏi phòng bệnh, làm cho hắn rời xa Thượng Quan Nông.
Thượng Quan Nông rất thông minh, rất nhanh đã học xong. Không tiếp tục yêu cầu khác, dưới sự trợ giúp của Lục Bất Phá hoàn thành bản ghi chép nguyên tác câu chuyện cổ tích《 Cô bé quàng khăn đỏ 》xong, hắn liền ly khai, đem phòng bệnh lưu cho Lục Bất Phá và Charlie King vừa mới trở về. Đó chính là một trong những nguyên nhân Lục Bất Phá thích Thượng Quan Nông, không những lịch sự, mà còn vô cùng suy nghĩ cho người khác. Tỷ như lúc này, bộ dáng hắn ôm Charlie King làm nũng không hề muốn người khác nhìn thấy.
“Charlie King, ngày hôm qua ta vẽ cho Pha-ra-ông một bức họa, ngươi không có mặt ở đó, nên không thấy được.”
“Biệt Lâm có đưa cho ta băng ghi hình. Tiểu Phá thật lợi hại.”
“Chờ Mật Nhi xuất viện, ta cũng sẽ vẽ cho nàng một bức, làm quà tặng mừng xuất viện.”
“Như vậy rất phiền toái, hơn nữa lại rất mệt, hôm qua Tiểu Phá đã dùng rất nhiều thời gian để vẽ. Sao ngươi đưa cho Mật Nhi là quà tốt nhất rồi.”
Với Lục Bất Phá, Charlie King đã không hề xem đối phương là Mang Tang Tử tôn kính mà xem như đứa con thương yêu chính mình. Nếu đứa con đầu của nàng còn thì chắc bây giờ cũng lớn bằng Tiểu Phá.
Ở bệnh viện bồi Mật Nhi cùng Charlie King ăn cơm tối, Lục Bất Phá mới cùng Hiên Viên Chiến trở về nhà trọ. Tiến vào phòng ngủ, Lục Bất Phá liền mất hứng xoay người, đối với người theo hắn vào nói: “Rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì? Nếu không muốn cùng ta đến bệnh viện, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi coi ngươi kìa, suốt từ lúc ở trong bệnh viện, mặt mũi đều hầm hầm, giống như Mật Nhi là kẻ thù của ngươi vậy.”
Hiên Viên Chiến gắt gao mím môi, sắc mặt âm trầm. Thấy hắn như vậy, cơn nóng giận của Lục Bất Phá bùng nổ. “Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần cùng ta đến bệnh viện!” Nói xong, hắn quay đầu đi vào toilet. Kết quả hắn mới vừa nhấc chân, đã bị một lực mạnh ôm lấy, rồi trần nhà xuất hiện, hắn đã bị quăng lên giường.
“Hiên Viên Chiến! Ngươi muốn đánh nhau có phải hay không!” Lục Bất Phá bị đè trên giường ra sức giãy giụa.
Hiên Viên Chiến cũng không dám dùng lực, sợ làm bị thương Lục Bất Phá, chỉ đè người kia không cho nhúc nhích. Nghẹn ức lửa giận cả buổi trưa làm cho thanh âm của hắn có chút khàn khàn.”Không cho ngươi gặp lại Thượng Quan Nông!”
“Dựa vào cái gì!”
“Ta chán ghét hắn.” Chưa từng chán ghét qua người nào như thế.
Lục Bất Phá hừ lạnh: “Ngươi chán ghét Thượng Quan Nông? Nên không cho ta gặp hắn? Ngươi dựa vào cái gì mà ghét người ta. Người ta không đi trêu chọc ngươi. Hai ngày này ngươi cho là ta mù sao, người ta đối với ngươi khách khí như vậy, thế mà ngươi lại bày cái mặt lư ra. Ta thắc mắc hôm nay ngươi bị cái gì, thì ra là giận chó đánh mèo. Ngươi chán ghét Thượng Quan Nông là chuyện của ngươi, ta rất thích hắn, sao không gặp lại hắn chứ?”
Câu “Ta rất thích hắn” tựa như sét đánh bên tai vang vào trong đầu Hiên Viên Chiến. Bán khuôn mặt hắn nhăn lại, lực đạo trong tay tăng mạnh: “Hắn có cái gì tốt! Thích trang điểm, đối với Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân thì nịnh nọt, tổn hại đến tôn nghiêm của Mang Tà nhân.”
“Hiên Viên Chiến! Trước giờ ta không biết thì ra phẩm chất của ngươi lại như vậy!” Lục Bất Phá mắng, “Thích nói xấu sau lưng người khác. Người ta mặc đồ, ngươi nói người ta trang điểm; người ta cử chỉ thích đáng, ngươi nói người ta nịnh nọt. Nếu tất cả Mang Tà nhân đều như ngươi một cái đầu gỗ khó chịu, sớm đã bị người ta hợp lại tiêu diệt.”
“Ta nói rồi, ta ghét nhất là loại người giả vờ thanh cao. Hôm nay ở trong phòng bệnh, Thượng Quan Nông rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi ta, nhưng hắn không hỏi. Hắn nhìn ra ta có chuyện muốn nói với Charlie King, liền rời đi. Từ lúc tới đây đến giờ, lần đầu tiên ta thấy có người biết tiến biết lùi như vậy. Các ngươi đều giống nhau, mỗi ngày đều đuổi theo sau mông ta đòi cái này cái kia. Ngươi lại nói người ta tổn hại tôn nghiêm Mang Tà. Hừ! Làm Mang Tà mất mặt không phải là Thượng Quan Nông, mà là các ngươi! Ngay cả Pha-ra-ông đều đã nhìn ra, vậy mà ngươi lại dẫm vào vết xe đổ.”
Hiên Viên Chiến sắp mất đi lý trí, gia khỏa kia có gì tốt chứ! Tiểu Phá lại thích hắn! Hắn sao có thể so với mình được chứ, một cái chiến trường cũng chưa từng đi, chỉ biết trang điểm hưởng thụ!
“Ta không thích hắn! Ngươi không được gặp hắn!”
“Ngươi có biết đây không phải là chuyện của ngươi hay không, đừng có quản ta! Ta không có bán mình cho ngươi!” Ra sức đẩy Hiên Viên Chiến ra, Lục Bất Phá giận đến nghiên răng nghiến lợi, “Nói cho ngươi biết, Hiên Viên Chiến, ngươi đừng có mà được một chút thuốc màu thì mở cả phường nhuộm*, cho ngươi một chút ánh mặt trời ngươi liền rực rỡ*. Lục Bất Phá ta gặp ai không nên gặp ai còn chưa tới phiên ngươi quản đâu. Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi đừng cho là ta sẽ sợ ngươi. Không muốn làm ta khó chịu, ngươi lập tức cút đi cho ta!” [ *Hai câu đều đồng nghĩa với câu được voi đòi hai Bà Trưng á]
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến căng thẳng mà nhìn Lục Bất Phá, hắn sắp khống chế không được chính mình. Tiểu Phá thích Thượng Quan Nông, Tiểu Phá thích Thượng Quan Nông… Phẫn nộ chiếm đầy đầu óc đang từ từ ăn mòn lý trí.
“Ta không thích hắn!” Vẫn là một câu kia, Hiên Viên Chiến rời phòng trước khi chính mình mất lý trí, ra khỏi nhà trọ, lên phi hành khí của hắn. Sau khi hắn rời đi, cửa phòng ngủ của hắn cùng Lục Bất Phá bị người đá mạnh một cước, làm chấn động tâm can đang run rẩy của tổ ba người ở phòng tị nạn.
“Tức chết ta, tức chết ta, đúng là tên gia khỏa không nói lý lẽ mà! Hỗn đản! Đại hỗn đản!” Lục Bất Phá ở trong phòng trút giận vào gối đầu, tâm tình tốt đẹp lúc ở bệnh viện hồi chiều hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lại sự phẫn nộ do bị chọc tức đến sắp phát điên.
“Ngươi vĩnh viễn cũng đừng có trở về! Ta không bao giờ… muốn gặp ngươi nữa!” Rống to trong phòng, Lục Bất Phá đem gối đầu của Hiên Viên Chiến quăng đến bên cửa sổ. Hắn không hiểu tại sao, không thể nào cùng Hiên Viên Chiến hòa bình sống chung bình yên vượt qua một tuần!
Điều khiển phi hành khí loạn chuyển không có mục đích, Hiên Viên Chiến cũng không biết mình muốn làm gì. Đúng lúc này, thông tấn khí vang lên, là gia gia Hiên Viên Tri Xuân.
“Hiên Viên thượng tá, lập tức đến văn phòng ủy ban.”
Hiên Viên Chiến bẻ lái, hướng đến ủy ban. Đêm nay hắn không quay về, chờ Lục Bất Phá hết giận sẽ trở về.
Tiến đến văn phòng, lửa giận (lửa dấm chua) của Hiên Viên Chiến nháy mắt liền biến mất, không khí trầm nặng bên trong phòng làm cho hắn lập tức khôi phục thành Hiên Viên thượng tá bình tĩnh. Bước đến trước mặt các chư vị quan lớn, hành quân lễ. [ *Sợ các nàng quên, () là lời tác giả a]
“Hiên Viên Chiến phụng mệnh tiến đến!”
“Hiên Viên thượng tá, nếu không phải sự việc nghiêm trọng, vượt qua sự kiểm soát của chúng ta, ta sẽ không đem người rời khỏi bên người Mang Tang Tử tiên sinh.” Hiên Viên Tri Xuân trầm thanh nói, gương mặt vốn nghiêm túc càng tăng thêm nhiều phần ngưng trọng.”Viện trưởng Tư Không Vũ cùng nhóm nghiên cứu đã mất tích tại phụ cận phía đông khu 28, ở bắc bộ rừng rậm An Bác Liệt thuộc Âu Mễ Già tinh. Chúng ta đã phái ba tiểu đội tìm kiếm, cùng với 60 người đi tìm trước đó, trong đó còn có 5 cơ giáp chiến sĩ, nhưng toàn bộ đều mất tích.”
Vừa nghe đến có cơ giáp chiến sĩ, Hiên Viên Chiến lập tức nhìn về phía Trọng trang sư sư trưởng Tang Sâm cũng có mặt ở đây. Trên gương mặt suy sụp của Tang Sâm để lộ nét nghiêm túc hiếm thấy, hắn nói: “Ba tiểu đội tìm kiếm khi đến phụ cận khu 28 đã mất liên lạc với tổng bộ. Âu Mễ Già tinh có rừng rậm trải rộng, chúng ta đối với địa hình nơi đó chưa quen thuộc, không loại trừ khả năng có ‘Phản loạn giả’, dân bản xứ hay kẻ thù ở tinh cầu khác tồn tại. Hiên Viên thượng tá, ta lệnh cho ngươi dẫn ba chiến sĩ cơ giáp thuộc đội đặc nhiệm, phối hợp với quân bộ cùng Hiến chương cục đi đến Âu Mễ Già tinh tìm tất cả những người mất tích.”
Hiên Viên Chiến chần chờ hai giây, tiếp theo hành quân lễ: “Vâng!”
Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Ngươi thân là đội trưởng đội đặc nhiệm, ngươi tự mình chọn lựa người đi theo. Quân bộ phái tới hai mươi tinh anh của Lục quân, Hiến chương cục điều tới ba mươi bộ đội đặc chủng cảnh vệ, năm mươi người này toàn bộ đều nghe theo ngươi chỉ huy. Cho phép các ngươi mang theo vũ khí laser hạng nặng.”
“Vâng!”
Bạch Thiện nói tiếp: “Còn nhiệm vụ hộ vệ cho Tiểu Phá, sau khi chúng ta thảo luận quyết định sẽ do ngươi tự mình chọn người thích hợp từ đội đặc nhiệm tạm thời thay ngươi thực hiện chức trách, chờ sau khi ngươi trở về, ngươi vẫn tiếp tục đảm đương chức vụ thị vệ bên người của Tiểu Phá.”
“Vâng!” Hai người mời vừa cãi vã, bây giờ đã chuyển thành lo lắng, Hiên Viên Chiến chào theo nghi thức quân đội, trầm thanh nói, “Ta có một điều thỉnh cầu!”
“Ngươi nói.”
“Xin đừng cho Tiểu Phá biết ta đi chấp hành nhiệm vụ.” Hiên Viên Chiến trầm ngâm một lát, trong sự khó hiểu của mọi người, nói, “Nói với hắn ta cần bình tĩnh vài ngày, nên quay về đội đặc nhiệm.”
Hiên Viên Tri Xuân lập tức quát: “Ngươi lại làm cho Tiểu Phá tức giận?”
Hiên Viên Chiến im lặng coi như trả lời, nhưng vừa nghĩ tới tình huống hiện tại đó là cách tốt nhất, Hiên Viên Tri Xuân dằn xuống ý định quở trách cháu nội, thô thanh nói: “Chúng ta cũng tính toán giấu hắn việc này, có vài điều chúng ta cũng không hy vọng hắn biết.”
“Tạ ơn Nguyên soái!”
Thấy cháu nội cư nhiên lại xin lỗi mình, Hiên Viên Tri Xuân cao thấp nhìn tôn tử vài lần, cảm thấy đối phương có lẽ do người khác giả trang. Bất quá thời điểm hiện tại không phải lúc thích hợp để đoán, hắn nói: “Bây giờ ngươi trở về đội đặc nhiệm đi. Hai tiếng sau sẽ xuất phát.”
“Vâng!”
Trước khi Hiên Viên Chiến rời đi, Hiên Viên Tri Xuân nói với phía sau: “Đừng để quân đội lại phái người đến Âu Mễ Già tinh.” Phải bình an mà trở về.
“Vâng!”
Không quay lại mà trả lời, Hiên Viên Chiến nhanh ly khai.
“Chủ tịch quốc hội, Nguyên soái, ta xin cùng Hiên Viên thượng tá đang đi đến Âu Mễ Già tinh.” Tư Không Vô Nghiệp đứng lên nói, Tư Không Vũ chính là gia gia của hắn.
Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Ngươi là trưởng phòng tình báo, lúc này chúng ta rất cần các tin tức. Nhiệm vụ lần này phi thường nguy hiểm, không cần phải tạo thêm tổn thất không cần thiết.”
Tư Không Vô Nghiệp còn muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới chính mình không hề có kinh nghiệm tác chiến, nên im lặng ngồi lại. Trên phương diện này, trong Tứ gia tộc chỉ có Hiên Viên Chiến là người đủ tư cách đi.
Bên trong phòng họp đột nhiên lặng im, hồi lâu sau, Bạch Thiện nói: “Chuyện này cần phải giấu Tiểu Phá.”
“Đúng.”
…
Điều khiển phi hành khí trở về nhà trọ dạo một vòng, xuyên qua cửa sổ chưa kéo rèm cửa, nhìn người tựa hồ vẫn đang tức giận ngồi trên giường. Hiên Viên Chiến ở trong lòng nói rất nhiều câu xin lỗi. Cuộc tranh chấp vừa rồi là do hắn sai. Chờ hắn bình an trở về, Tiểu Phá muốn trừng phạt hắn sao cũng được. Lại nhìn hai lần nữa, Hiên Viên Chiến mới lái phi hành khí rời đi, đến quân doanh của đội đặc nhiệm.
Hai giờ sau, một chiếc phi thuyền cỡ trung chở năm mươi bốn người, cùng bốn cơ giáp quang não tinh nhuệ nhất của liên bang, cùng với các loại vũ khí tiên tiến nhất của quân đội ở sân bay đặc biệt cất cánh, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Đem gối đầu của Hiên Viên Chiến trở thành mặt chính chủ mà đập a đập chà a chà, lúc ấy là rạng sáng khoảng ba giờ, hắn tức giận mà nói: “Hiên Viên Chiến! Ngươi thật tính không trở lại đúng không! Vậy không cần trở về nữa!” Phẫn nộ đóng cảm ứng đèn, Lục Bất Phá kéo chăn bịt kín đầu, thề ngày mai sau khi Hiên Viên Chiến trở về, hắn sẽ biến mông tên kia thành máy luôn!