Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tìm được Tiểu Phá chưa?”
“Thông tấn khí của Mang Tang Tử tiên khóa máy rồi.”
“Vậy ‘Quang Vinh’ đâu?”
“Thiết bị liên lạc của Quang Vinh cũng trong trạng thái ngưng hoạt động.”
“Tiểu Cửu và Phượng Hoàng đều không ở trong doanh địa, tối hôm qua, sau khi bọn họ đi khỏi doanh địa vẫn chưa trở về.”
Sáng sớm, tại tầng 12 tòa cao ốc thuộc tổng bộ Liên bang liền bùng nổ. Tất cả mọi người bao gồm cả chủ tịch quốc hội đều đang tìm kiếm vị Mang Tang Tử tiên sinh “Mất tích” nào đó. Trên tay Thượng Quan Nông cầm tờ giấy Lục Bất Phá lưu cho hắn, mi tâm nhíu lại. Hắn giơ cao tờ giấy, miễn cưỡng cười, nói: “Tiểu Phá nhắn rằng hắn cùng Hiên Viên thượng tá có chút việc tư muốn đi xử lý, tắt thông tấn khí vì hy vọng chúng ta không quấy rầy hắn. Ngày mai là tân niên, chậm nhất sáng mai hắn sẽ trở về. Mọi người yên tâm.”
Hiên Viên Tri Xuân nghiêm túc nói: “Tiểu Phá là Mang Tang Tử, chúng ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn. Mặc kệ là đi xử lý chuyện gì, hắn đều phải mang theo đội bảo vệ, nếu chỉ ra ngoài bình thường cũng nên mang theo ít nhất mười người! Hiên Viên thượng tá thân là đội trưởng đội bảo về, thật là quá thất trách!”(^_^)
Thượng Quan Nông khuyên nhủ: “Từ sau khi Tiểu Phá từ hành tinh Omega trở về đều bận rộn nhiều việc, hắn cần phải thư giãn. Hiên Viên thượng tá là một quân nhân ưu tú, hắn sẽ không mang sự an toàn của Tiểu Phá làm trò đùa, hơn nữa còn dẫn theo Quang Vinh. Sỡ dĩ không liên lạc với chúng ta, là do Tiểu Phá muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Tiểu Phá cần không gian riêng, không nên quấy rầy hắn.”
Hiên Viên Tri Xuân còn muốn nói, Bạch Thiện ra tiếng: “Đúng là chúng ta nên để cho Tiểu Phá chút không gian riêng. Truyền tin cho Quang Vinh, trước 32 giờ đêm nay, bọn họ phải về đến doanh địa.”
Chủ tịch quốc hội đã nói như vậy, dù nóng vội thế nào mọi người cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ. Tất cả tán đi, tuy Lục Bất Phá không có mặt, nhưng tổ ba người cùng Duy Lạp cũng không giải đãi, tiếp tục làm việc chuẩn bị buổi liên hoan ngày mai.
Thừa dịp không ai chú ý, Thượng Quan Nông liếc nhìn tờ giấy kia, không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này, trầm buồn, khó chịu. Thực hâm mộ mối quan hệ của Chiến cùng Tiểu Phá, thực sự hâm mộ.
…
Dù đoán được mình và Hiên Viên Chiến đột nhiên biến mất sẽ làm mọi người xôn xao, bất quá bây giờ Lục Bất Phá không quản nhiều được, trước trấn an mỗ sửu nam đang nghẹn này cái đã rồi tính sau. Rạng sáng, ở trong lòng khoang ngực của “Quang Vinh”, Lục Bất Phá ôm Hiên Viên Chiến, ngủ như chết. Khi hắn tỉnh lại trời đã sáng hẳn. Nhưng đang ở sâu trong rừng nên ánh mặt trời không gay gắt.
Bận rộn đã lâu, Lục Bất Phá không ngờ mình lại tham luyến sự yên lặng như thế. Nằm bên một cái hồ u lam, hắn lười nhát đến không muốn động đầu ngón tay. Để không ai tìm được, Quang Vinh ở trong rừng trái quẹo phải quẹo, đổi tới đổi lui, che giấu dấu vết do thân thể cao lớn tạo thành. Hiện tại, hắn nép sát dưới một tàng cây tương đối rộng, im lặng ngồi. Tiểu Cửu vui vẻ chạy nhảy chung quanh, nhưng không đi xa “Tầm mắt” của Phượng Hoàng và Quang Vinh. Để mặc bọn nhỏ tự chơi, Lục Bất Phá hưởng thụ giờ phút yên lặng này.
“Uy, Hiên Viên Chiến, ta đói bụng.” Nằm trên đùi Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ngáp hai cái. Hiên Viên Chiến lập tức đem đầu Lục Bất Phá ra, đứng dậy đi nướng cá hắn bắt được. Cả tuần nay, Hiên Viên Chiến lo chuẩn bị dụng cụ cùng tài liệu nấu ăn dã ngoại, nếu Lục Bất Phá quên, sẽ trực tiếp đánh người kia bất tỉnh rồi mang lại đây!
Nhìn dáng người lúi húi nướng cá, Lục Bất Phá nhịn không được nở nụ cười, cảm giác có người quan tâm thật tốt. Chẳng lẽ mấy cái “Tình yêu” mà mẹ cứ ghé vào tai hắn niệm niệm mãi có thật sao? Bằng không sao hắn sẽ cùng một sửu nam vừa già vừa xấu này có quan hệ kiểu này chứ? Không không không, bằng không sao hắn sẽ cùng “Nam nhân” này ở cùng một chỗ chứ? Phải biết rằng hắn trước kia rất thích mỹ nữ gợi cảm nga.
Nhìn hồi lâu, Lục Bất Phá xúc động nói: “Hiên Viên Chiến, ta thật nhớ cái hồ ở hành tinh Omega kia.”
“Ngươi muốn đi?” Hiên Viên Chiến xoay mặt.
Lục Bất Phá cảm thán: “Có chút. Dù sao nơi đó cũng có nhiều kỷ niệm của ngươi và ta. Nếu không tụi mình tìm thời gian đi tới đó lần nữa đi.”
“Chỉ cần ngươi rảnh là được, ta lúc nào cũng sẵn sàng.” Giọng nói mang hơi hướm oán phu tố cáo.
“Qua ngày mai hẳn sẽ không có chuyện quá bận. Khoảng ba bốn tháng nữa mới đi Hàn Cát tinh.” Quả thật Lục Bất Phá vô cùng hoài niệm hương vị cá nướng trên hành tinh đó, tươi ngon hơn ở đây nhiều.
Hiên Viên Chiến không hé răng, hắn bây giờ càng ngày càng nhớ tha thiết cuộc sống trước khi Lục Bất Phá công khai, thời điểm đó chỉ có hai người bọn họ sống cùng một chỗ, mà lúc này đây chuyện của Liên bang phân tán tinh lực của Lục Bất Phá nhiều lắm, nghiêm trọng ảnh hưởng tới “Cuộc sống vợ chồng” của hắn!
…
Hiên Viên Chiến tận chức tận trách nướng cá, Lục Bất Phá thích ý nằm trên chiếc giường cỏ mềm mại. Tiểu Cửu đuổi bắt phi trùng chơi đến bất diệc nhạc hồ, Quang Vinh một bên cùng Tiểu Cửu “Nói chuyện”, một bên cùng Lục Bất Phá làm nũng, Phượng Hoàng vẫn lạnh lùng nằm trên tảng đá chú ý Tiểu Cửu. Loại bầu không khí này khiến cho Lục Bất Phá buồn ngủ, nhưng mà bụng đói quá. Miễn cưỡng chống đỡ một hồi, cá nướng chín. Không cần hắn động thủ, Hiên Viên Chiến đem cá lóc thành từng lát để trên dĩa cho người kia dễ ăn.
Nhét đầy bụng, Lục Bất Phá mới phát hiện Hiên Viên Chiến chưa ăn miếng nào, luôn nhìn hắn, chính xác là nhìn cái miệng nhai nhóp nha nhóp nhép của hắn. Đạp đạp đối phương, cười hỏi: “Sao không ăn? Nhìn ta ăn là có thể no hử?”
Hiên Viên Chiến nhích đến gần, nghiêm túc mà nói: “Ta muốn.”
Lục Bất Phá một cước đem hắn đá văng, đồng dạng nghiêm túc nói: “Trước đem dạ dày của ta uy no, chuyện khác nói sau.”
“Rống!” Người nào đó đã động dục kéo đầu Lục Bất Phá lại gần, một ngụm hôn lên cái miệng toàn mùi cá kia, đêm nay trở về, hắn không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể cùng Lục Bất Phá làm loại chuyện tốt đẹp này nữa.
Lúc này Lục Bất Phá không có đạp Hiên Viên Chiến ra, mà là đem chén đĩa vất tới một bên, vòng tay ôm lấy cổ Hiên Viên Chiến duỗi đầu lưỡi vào. Rạng sáng lần đó hắn quá mệt, nên không có cảm giác lắm.
Hai người rất nhanh lột sạch lẫn nhau, ở sau trong rừng rậm không người, Lục Bất Phá không bị áp lực. Hai tay ấn cái đầu đang liếm hôn trên ngực mình, chân hắn không ngừng cọ xát nơi càng lúc càng lớn lại cứng giữa hai chân Hiên Viên Chiến, không thèm quan tâm tiếp theo hắn sẽ rất “Thống khổ”. Mỗi một lần tình cảm mãnh liệt, hắn đều có thể cảm thấy mình được người che chở, được người quan tâm. Tại một thế giới xa lạ, có lẽ hết kiếp này hắn cũng không thể trở về được, hắn cần có người trấn an bản thân.
“Tiểu Phá, Tiểu Phá…”
Hiên Viên Chiến không nói ba chữ kia, thậm chí thích cũng sẽ không nói, hắn chỉ biết một lần rồi một lần gọi lớn “Tiểu Phá”. Lục Bất Phá trả lời bằng cách dùng chân ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Chiến, làm cho hắn thuận tiện nhồi mình.
“Hiên Viên Chiến, ngươi, hỗn đản…” Bị tiến vào đau làm cho Lục Bất Phá không tự giác chảy nước mắt, mặc kệ Hiên Viên Chiến xấu đến đâu, tính cách nhiều điểm không tốt, đây chính là người duy nhất hắn có thể dựa vào khi ở nơi này.
“Tiểu Phá, nói.”
“Cái gì?”
Há miệng thở dốc, nhẫn đau lúc Hiên Viên Chiến tiến vào.
“Nói, ba chữ kia.”
“Dựa vào cái gì, ngươi cũng chưa nói qua.”
Vẫn chưa toàn bộ tiến vào, liền cường thế luật động.
“Nói! Ba chữ kia!”
“Không nói! A!”
“Tiểu Phá!”
“Không, a a, không!”
Ôm chặt Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ở trên bả vai hắn lưu lại dấu ấn bản thân, ở trên lưng hắn lưu lại dấu móng tay chính mình. Lúc Hiên Viên Chiến từng cái từng cái huých vào thật mạnh, hắn, đầu hàng.
“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi… Hỗn đản, hỗn đản…”
Tiếng kêu tình triều ngày càng lớn vang vọng đến chỗ sâu nhất trong rừng Mạch Tạp. Tiểu Cửu trốn vào trong khoang ngực Quang Vinh, Phượng Hoàng đem đầu chôn trong cánh. Rõ như ban ngày, nhiều đôi mắt nhìn trừng trừng, hai nhân loại trần trụi đang làm hành vi tối nguyên thủy. Không phải vì tạo ra thế hệ tiếp theo, không phải vì chủng tộc, chỉ theo đuổi khoái cảm thuần túy nhất, cái loại cảm giác hai trái tim đập cùng một chỗ.
Rất lâu sau đó sau khi, đợt tình ái mãnh liệt mới dừng lại. Cửa khoang ngực Quang Vinh mở ra, chỉ thấy Tiểu Cửu nghẹn một bụng nước, quá mót nên lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới một tảng đá gần đó giải quyết. Hai người kia vẫn ở nguyên tại chỗ quấn lấy hôn hôn hoàn toàn không đếm xỉa gì tới nó, thân thể vẫn dán cùng một chỗ luyến tiếc rời đi.
“Ngươi nghĩ chỉ có hai người chúng ta cùng đi như vậy, bọn họ có nghi ngờ không?”
“Nghi ngờ thì nghi ngờ. Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!”
“Tới một người nữa không bằng giết ta trước.”
“Rống!”
Lại hôn không biết bao lâu, hai người mới chậm rãi tách ra. Từ từ rút ra khỏi thân thể Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến trước lau sơ chính mình, rồi rửa sạch cho Lục Bất Phá. Lục Bất Phá hoàn toàn nằm im, thản nhiên hưởng thụ Hiên Viên Chiến hầu hạ.
“Hiên Viên Chiến, ta lại đói bụng.”
“Còn muốn ăn cá không?”
“Ừ. Nhớ nướng khét một chút.”
“Ừ.”
Lau người cho Lục Bất Phá sạch sẽ, lại mặc áo ngoài cho hắn, Hiên Viên Chiến đi xuống nước bắt cá. Lục Bất Phá lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, cứ nghĩ đến ngày mai chắc chắn bận cả ngày, hắn lại thấy đau đầu.
“Ma! Phốc!” Xa xa truyền đến Tiểu Cửu hô to. Lục Bất Phá nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng đứng lên, Phượng Hoàng đã bay đi. Hiên Viên Chiến cũng nghe tiếng Tiểu Cửu kêu, rất nhanh lên bờ hướng Phượng Hoàng bay đi, chạy tới. Quang Vinh đứng lên, chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Còn chưa lại gần, Lục Bất Phá đã thấy Tiểu Cửu đang vội vã hướng hắn chạy tới, trái tim bị dọa mới thoáng đập chậm lại. Ôm Tiểu Cửu bổ nhào vào trong lòng, hai tay siết mạnh, hắn nghĩ Tiểu Cửu đã xảy ra chuyện, hù chết hắn a.
“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu hiển nhiên bị hù dọa tới rồi, chín cái đuôi gắt gao quấn lấy Lục Bất Phá, trong ánh mắt cũng có lệ.
“Chớ sợ chớ sợ.” Không hề ngại Tiểu Cửu rất ồn áo, Lục Bất Phá trấn an mà hôn hôn, “Tiểu Cửu, ngươi đi tìm Quang Vinh.”
“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu không chịu xuống dưới.
“Ngoan, nghe lời, đến trong khoang của Quang Vinh đi.” Lần lượt hôn chín cái đầu Tiểu Cửu, Lục Bất Phá buông tay. Tiểu Cửu không cam tình nguyện buông hắn xuống, lấy tốc độ Lục Bất Phá chưa từng thấy qua chạy về phía Quang Vinh, bên kia Quang Vinh vươn cánh tay mềm mại, đem Tiểu Cửu ôm vào khoang thuyền. Lục Bất Phá thấy bóng dáng Phượng Hoàng, hắn chạy theo. Chợt nghe Hiên Viên Chiến hô một tiếng: “Đừng lại đây!” Lục Bất Phá lập tức dừng lại.
Đợi khoảng 20 phút sau, Hiên Viên Chiến đen mặt trở lại, Lục Bất Phá chưa từng thấy qua vẻ mặt này, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hiên Viên Chiến đáp: “Không phải chuyện tốt, ngươi quay về ngực khoang thuyền, ta đi xử lý.”
Lục Bất Phá trầm tư một lát, xoay người quay về, phỏng chừng là chuyện tương đối đáng sợ, bằng không Hiên Viên Chiến sẽ nói cho hắn biết. Phượng Hoàng chưa trở về, mà bay xung quanh trên cao, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
Ôm Tiểu Cửu ở trong khoang thuyền chờ thật lâu, Hiên Viên Chiến mới trở lại. Bất quá hắn lấy mấy cái túi to liền đi xuống. Tiểu Cửu vẫn một bộ bị dọa. Lục Bất Phá nhịn không được hỏi: “Tiểu Quang, Tiểu Cửu thấy được cái gì?”
“Thứ đáng sợ.”
Nói cũng như không. Lục Bất Phá thăm dò nhìn ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống, Hiên Viên Chiến ở xa xa đang bận rộn, Phượng Hoàng cũng vội vội vàng vàng. Nhìn hồi lâu, Hiên Viên Chiến tựa hồ xử lý xong, cầm mấy cái túi đi tới.
Sau khi Hiên Viên Chiến tiến vào, Lục Bất Phá lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hiên Viên Chiến không đem gói to kia mang lên, mà treo trên người Phượng Hoàng. Hắn vốn không muốn nói, nhưng Lục Bất Phá mất hứng, hắn mịt mờ trả lời: “Có người bị giết.”
Hít! [Tiếng hít sâu vì khinh sợ đó]
Lục Bất Phá bị dọa thật rồi. Nơi này so với xã hội không tưởng còn không tưởng hơn mà có người bị giết sao?!
Hiên Viên Chiến bế hắn, hống: “Chuyện này ta sẽ bẩm báo cho quân đội cùng Ủy ban. Ngươi đã đủ vội, không cần lo.”
Nghĩ tới trong mấy cái túi Hiên Viên Chiến mang về chứa cái gì, mà còn tận mấy cái to, lông tơ trên người Lục Bất Phá toàn bộ dựng thẳng lên. Trách không được Tiểu Cửu sợ thành như vậy.
“Có thể nhìn ra đã chết bao lâu không?”
“Thi thể bị xử lý qua, nhìn không ra.”
“…”
Vốn là buổi hẹn hò ngọt ngào bởi vì sự kiện này mà bịt kín một tầng bóng đen. Qua một lúc, Lục Bất Phá nói: “Chuyện giết người ở Liên bang cực kỳ hiếm thấy. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, miễn cho khủng hoảng cùng phiền toái không cần thiết, cũng không rút dây động rừng. Ta coi như không biết chuyện này. Khi trở về, nói ta muốn thư giãn, ngươi mang ta đến vùng phía bắc hoang dã, đừng cho ai biết chúng ta đến rừng Mạch Tạp.”
Hiên Viên Chiến ứng thanh. Loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ nghe Lục Bất Phá.
Đã xảy ra loại sự tình này, Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến cũng không còn hưng trí hẹn hò. Thứ Hiên Viên Chiến tìm được chính là một phần “Hài cốt”, hơn nữa thi thể bị xử lý, rất khó nhìn ra người chết thuộc chủng tộc nào. Hai người ở trong khoang thuyền một hồi, Hiên Viên Chiến lại dẫn theo Phượng Hoàng tìm kiếm những phần thi thể khác. 5 giờ chiều, Hiên Viên Chiến mang về ba cái gói to. Ngày còn sáng, bọn họ không thể đi xa, bằng không sẽ có người phát hiện. Cũng không biết hung thủ còn ở phụ cận không, Hiên Viên Chiến đem đống lửa cùng xương cá vùi lấp, che giấu dấu vết bọn họ từng tới đây, bảo Quang đi về phía đông, rồi xuất phát đi vùng hoang dã phía bắc.
Tâm trạang Lục Bất Phá rất tệ, Hiên Viên Chiến trầm giọng nói: “Liên bang sẽ không dễ dàng bị sụp đổ. Tin tưởng năng lực Liên bang.”
Lục Bất Phá lắc đầu: “Không phải ta không tin Liên bang, chính là cảm thấy… Hy vọng người đó do sai lầm xông vào rừng bị dã thú giết chết, mà không phải…”
Hiên Viên Chiến không nói lời an ủi, chỉ ôm chặt Lục Bất Phá, làm cho hắn biết không cần lo lắng.
Khi bầu trời tối đen, Quang Vinh đi một vòng lớn vùng phía bắc. Rồi mới mở thông tấn khí của Lục Bất Phá, Quang Vinh cũng mở thiết bị liên lạc. lập tức các loại tin nhắn thay nhau ập tới, nội dung chỉ có một: xin Mang Tang Tử tiên sinh tức tốc quay về doanh địa. Lục Bất Phá ngẩng đầu cho Hiên Viên Chiến một nụ cười khổ: “Ta thành tội phạm truy nã rồi sao.”
Hiên Viên Chiến trả lời như vầy: “Mọi việc ổn định, chúng ta tìm chỗ khác hẹn hò.”