Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên giường bệnh, sau cuộc phẫu thuật, Lục Bất Phá còn đang hôn mê. Tiểu Cửu nằm bên cạnh. Thời điểm Hiên Viên Chiến ôm Tiểu Cửu kích động hô to, Pháp Lý Bố kịp thời xuất hiện. Người Hàn Cát trời sinh đều là bác sĩ, tuy không tra ra nguyên nhân, nhưng ông khẳng định với Hiên Viên Chiến nhóc con chỉ bị hôn mê, không trở ngại, lúc này mới tạm thời trấn an Hiên Viên Chiến và Quang Vinh bị dọa suýt khóc. Hiên Viên Chiến ôm Tiểu Cửu đến bên người Lục Bất Phá, hắn tin lúc tỉnh dậy Tiểu Cửu muốn ở cùng một chỗ với “Ma ma”. Có Tiểu Cửu làm bạn trong phòng bệnh, Pháp Lý Bố để mấy người sốt ruột bên ngoài đi nhìn em bé.
Lo lắng đứng trước phòng kiểm tra, Hiên Viên Chiến ghé vào ô thủy tinh nhỏ trên cửa nhìn bên trong, con hắn đang được các bác sĩ kiểm tra toàn diện. Có người chen lấn, chiếm chỗ hắn, người kia cũng nóng lòng khó nhịn nhìn vào bên trong.
“Gia gia!” Hiên Viên Chiến nổi giận.
“Hiên Viên thượng tá, ngươi tự kiểm điểm về thất trách lần này của bản thân đi. Sau 32 giờ, ta muốn thấy bản kiểm điểm trên bàn.” Nhìn chăm chú bên trong, Hiên Viên Tri Xuân lấy việc công làm việc tư nói.
“Chờ có kết quả kiểm tra, ta sẽ đi viết.” Hiên Viên Chiến quay mặt liều mạng nhìn qua cửa sổ, tranh đoạt địa bàn với gia gia.
“Chuyện Khổng Dung* nhường lê chả lẽ ngươi chưa nghe qua sao?” Hiên Viên Tri Xuân dùng hết sức từ lúc bú mẹ đến giờ đẩy Hiên Viên Chiến qua một bên, chiếm lấy vị trí quan sát.[*Tấm gương người nhỏ tuổi hiếu thảo, nhường nhịn bề trên. Hỏi Gồ ca để biết thêm chi tiết.]
Hiên Viên Chiến không cam lòng yếu thế chen ngược lại, ánh mắt dán chặt trên cửa sổ: “Ta chưa từng nghe qua, ta chỉ nghe qua hạ khắc thượng*. Gia gia!”[* Hiện tượng những người cấp dưới tài giỏi từ chối tuân theo đẳng cấp của mình và dùng vũ lực để lật đổ kẻ lãnh đạo bạc nhược. Mình vẽ rắn thêm chân thôi, ai mà chả biết, quỡn quá mà.]
“Nơi này không có gia gia, chỉ có đại tướng! Hiên Viên thượng tá, ngươi muốn chống quân lệnh sao?!” Hiên Viên Tri Xuân gắt gao giữ vững trận địa.
“Ta là cha đứa nhỏ, ta có quyền đứng đây nhìn con!” Nữa bên mặt Hiên Viên Chiến vặn vẹo vì không nhìn thấy tình hình con trai.
Hiên Viên Tri Xuân hừ lạnh nói: “Ngươi là cha, còn ta là ông cố đây nè! Ta cũng có quyền ở đứng đây nhìn cháu ta!”
Ông cháu hai người sấm chớp đùng đùng, điện xẹt bốn phía, vất vả kịch liệt.
“Hiên Viên gia gia, Chiến, bé con không muốn ba ba và ông cố mình xung đột đâu.” Thượng Quan Nông cố nén cười, ở phía sau hai người nói. Đây là Chiến và Hiên Viên gia gia hắn quen sao?
Hiên Viên Tri Xuân quay đầu cả giận nói: “Hắn căn bản không đặt gia gia này vào mắt!”
“Có gia gia tranh đoạt đứa nhỏ với cháu sao?” Hiên Viên Chiến lập tức phản bác.
“Ngươi còn dám nói!” Hiên Viên Chiến không nói thì thôi, nhắc tới làm lửa giận của Hiên Viên Tri Xuân rần rần chạy lên, “Chỉ tại ngươi thất trách, suýt chút nữa hại chắt trai của ta không thể bình an xuất thế! Ngươi lập tức đi viết kiểm điểm! Ít nhất một vạn*chữ!”[*10.000]
Hiên Viên Chiến áy náy không thôi mân chặt miệng, xoay người, ngồi xổm dựa lưng vào tường, im lặng.
Hiên Viên Tri Xuân cũng thế, bình tĩnh hồi lâu, ông vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Chiến: “Trong tình thế nguy hiểm như vậy cháu ta còn có thể bình an xuất thế, sinh mệnh thực ương ngạnh. Nhưng sơ suất lần này thiếu chút nữa đã tạo thành cục diện không thể vãn hồi. Sau khi có kết quả kiểm tra, ngươi tới văn phòng của ta.”
Hiên Viên Chiến đứng lên: “Rõ, đại tướng.”
Hiên Viên Chiến im lặng đứng một bên chờ kết quả, Hiên Viên Tri Xuân áp chế nghi vấn dưới đáy lòng, lo lắng nhìn tình hình trong phòng. Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long Dã ở bên ngoài chờ tin tức, những người khác bị Hiên Viên Tri Xuân đuổi trở về cương vị công tác của mình.
“Đại tướng, tình huống khẩn cấp, xin lập tức đến phòng họp.”
Hiên Viên Tri Xuân không kiên nhẫn nhíu mày, lúc này rồi ông còn đi đâu được chứ!
“Đại tướng, ta đi xem.” Tư Không Vô Nghiệp vỗ vỗ Thượng Quan Nông, ngầm nói ta đi đây. Hiên Viên Tri Xuân đầu cũng không quay lại, chuyên tâm nhìn bên trong lồng kính, thiên hạ to lớn chắt trai quan trọng nhất.
Lại lo lắng đợi 5 phút, cuối cùng khuôn mặt các bác sĩ cũng lộ nụ cười, Hiên Viên Tri Xuân lập tức gõ cửa. Hiên Viên Chiến nhanh chóng đứng lên, Thượng Quan Nông vàÂu Dương Long chạy nhanh đến gần.
Cửa mở, Hiên Viên Tri Xuân nắm bác sĩ hỏi: “Đứa bé sao rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?”
Hiên Viên Chiến cũng nắm lấy bác sĩ: “Đứa nhỏ có thể sống sót không? Các bộ phận phát triển đầy đủ không?”
“Đại tướng, Chiến, hai người buông bác sĩ ra đã.” Thượng Quan Nông kéo tay Hiên Viên Tri Xuân cùng tay Hiên Viên Chiến từ trên cổ áo bác sĩ xuống. Vị bác sĩ đáng thương có thể thở liền một bên khụ một bên kích động nói: “Chuyện này, thật không thể tin được! Khụ khụ… Đại tướng, đứa nhỏ phát triển hoàn toàn bình thường! Khụ, ngoại trừ hơi nhỏ, tất cả bộ phận, nội tạng đều đầy đủ, khỏe mạnh.”
“Thật vậy sao? Có thật không?!” Hiên Viên Chiến lại nắm cổ áo bác sĩ, “Không phải sinh non đúng không?”
Vất vả cứu ra cổ áo mình, bác sĩ kích động đỏ mặt.”Không có! Không có! Không không, không phải sinh non! Theo kết quả kiểm tra, đứa nhỏ sinh đủ tháng. Thân thể phát triển hoàn toàn, tới lúc nên sinh rồi!”
“Đủ tháng?!”
Không chỉ Hiên Viên Tri Xuân và Hiên Viên Chiến, ngay cả Thượng Quan Nông vàÂu Dương Long đều sửng sốt.
Bác sĩ liều mạng gật đầu: “Đúng a! Đủ tháng!”
“Vậy sao nhỏ như vậy chứ!” Mọi người cùng rống.
Bác sĩ khó khăn nuốt khan: “Này… Chúng ta còn phải, à, nghiên cứu, thêm một bước nữa. Dù sao cũng là, con của Mang Tang Tử tiên sinh… Có thể quá trình phá triển, khác người thường một chút. Ừm, chúng tôi muốn tiếp tục quan sát. Đứa bé quá nhỏ, trước khi quá trình kiểm tra bệnh tật hoàn tất, nên để bé trong lồng dinh dưỡng. Chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị lồng kính cho trẻ em thích hợp nhất.”
“Vậy bây giờ đứa nhỏ có thể ăn thứ gì?” Thượng Quan Nông có chút khẩn trương hỏi.
Trên mặt bác sĩ hiện lên nét khó xử: “Này, vì đây là tình huống đặc thù, chúng tôi không dám cho bé ăn đồ của trẻ bình thường. Trên hạm đội lại không có thứ thích hợp, chỉ có thể cho bé uống tạm dịch dinh dưỡng. Chúng tôi sẽ mau chóng đem tới dịch dinh dưỡng thích hợp.”
“Cần bao lâu!” Hiên Viên Chiến đẩy gia gia ra rống.
Bác sĩ lui về sau hai bước: “Chúng tôi tranh thủ đưa đến trong vòng 3 ngày.”
“Ba ngày?!” Hiên Viên Tri Xuân lại nắm cổ áo bác sĩ, “Một ngày! Trong vòng một ngày nhất định phải đưa tới!”
“Trong vòng một ngày!” Hiên Viên Chiến cũng nắm cổ áo vị bác sĩ đáng thương.Bác sĩ không thể hô hấp chỉ phát ra âm thanh “Ô ô” thống khổ.
Thượng Quan Nông vàÂu Dương Long dở khóc dở cười nhanh chóng cứu bác sĩ từ trong tay hai người. Thượng Quan Nông che trước mặt bác sĩ: “Tình trạng đứa nhỏ quả thật rất đặc biệt, bé quá nhỏ, cho dù bộ phận đầy đủ, nhưng chúng ta thiếu kinh nghiệm không thể chiếu cố chu đáo. Đại tướng, Chiến, bác sĩ nhất định lo lắng an toàn sức khỏe cho bé không thua chúng ta đâu. Hãy tin bác sĩ, cho bọn họ chút thời gian.”
“Hai ngày, nhiều nhất hai ngày!” Hiên Viên Tri Xuân mãnh liệt nói, rõ ràng đang lấy quyền đè người.
“Dạ, đại tướng.” Đúng là trăm dâu đổ đầu tằm, bác sĩ đổ mồ hôi áp lực nói đồng ý.
“Bây giờ có thể nhìn con ta chưa?” Tròng mắt Hiên Viên Chiến tự động bay về phía vật nhỏ trong lòng kính.
“Có thể. Nhưng đừng chạm vào bé, tránh bị nhiễm khuẩn.” Bác sĩ vội vàng dặn dò. Hắn chưa nói xong, hai người trước mặt đã biến mất, trong nháy mắt ghé sát vào lồng dinh dưỡng.
“Lồng kính tiêu chuẩn chừng nào mới có?” Thượng Quan Nông thay hai ông cháu kia hỏi.
“Nhanh nhất là hai ngày, không thể mau nữa.” Bác sĩ cười khổ nói.
Thượng Quan Nông gật gật đầu, vỗ vỗ hắn: “Ngài vất vả rồi.”
“Không, một chút đều không, ta quá kích động, quá kích động.” Bác sĩ áp chế hưng phấn nói. Thượng Quan Nông thu nét tươi cười: “Chuyện đứa nhỏ tạm thời khoan báo cáo với Ủy ban. Tình hình đang rất hỗn loạn.”
“Ta hiểu.”
“Cám ơn nhiều.”
Để bác sĩ đi nghỉ ngơi, Thượng Quan Nông không đi vào. Giờ phút này hai người kia chắc rất hy vọng không có ai quấy rầy họ. Nhìn Hiên Viên Chiến vui như thế, không hiểu sao trong lòng hắn có chút mất mác. Âu Dương Long đi đến phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, chờ lát nữa tới. Vô Nghiệp đi lâu như vậy còn chưa trở về, chắc có chuyện quan trọng, chúng ta đi nhìn xem.”
“Hảo.”
Đóng cửa khoang phòng kiểm tra, Thượng Quan Nông ngoái đầu nhìn qua cửa sổ thủy tinh, theo Âu Dương Long ly khai. Đi vài bước, Âu Dương Long đi chậm lại, hắn quay đầu nhìn cửa phòng kiểm tra, trong mắt là suy nghĩ sâu xa.
Bên lồng dinh dưỡng, một già một trẻ lom lom nhìn vật nhỏ đang ngủ. Đứa bé còn nhỏ hơn bàn tay của họ, bé con quá nhỏ. Kinh hỉ ngoài ý muốn khiến cả hai đến giờ còn choáng váng. Tứ chi vật nhỏ chưa lớn bằng ngón tay hai ngườilàm bọn họ nhìn xem không khỏi nhíu mày: có thật đứa nhỏ khỏe mạnh không? Vậy tại sao lại nhỏ như vậy?[Mệt 2 ông cháu này quá, xoắn quài, mình gõ chữ phát mệt.-_-|||]
Trên chúa hạm không có dụng cụ hô hấp thích hợp, nhân viên y tế suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng dùng ống lấy máu tạm thời làm thành ông thở, cắm vào mũi đứa nhỏ để hỗ trợ hô hấp. Nhìn lồng ngực sinh mệnh bé nhỏ vững vàng lên xuống, Hiên Viên Tri Xuân xoa xoa mắt, đây là chắt trai mà ông đã nghĩ sẽ không bao giờ có. Cho dù lúc cháu nội sinh ra ông còn chưa vui bằng nữa lúc này.
Trên người bé con quấn một tầng băng gạc làm áo, vì quá nhỏ, nên không thích hợp mặc quần áo. Hiên Viên Chiến vươn đầu ngón tay cách lồng dinh dưỡng vuốt ve con trai, là con của hắn và Tiểu Phá. Nhỏ quá, nếu không phải còn cách lồng dinh dưỡng, hắn căn bản không dám đụng vào. Hắn bây giờ chưa tiêu hóa được tin tức mình đã có con. Cứ nghĩ nếu như hắn tới trễ một phút thôi, con hắn sẽ biến mất mãi mãi, hắn hận không thể đấm bản thân một quyền. Chưa từng mảy may hy vọng có con thừa tự, khi thân thể thoái hóa, máy móc dần thay thế các bộ phận hoại tử, hắn đã loại bỏ lo lắng về chuyện tạo ra đời sau.
Nhưng hiện tại, vừa co người mình yêu, còn có kết tinh của hai người, đang chảy dòng máu của hắn và Tiểu Phá. Hiên Viên Chiến có chút thấu hiểu ý nghĩa câu: nước mắt nam nhi khó có thể rơi, chính vò chưa chạm đến chỗ thương tâm mà thôi*. Hắn không phải thương tâm, hắn là kích động, đúng là hưng phấn, hắn muốn hò hét, muốn cho toàn bộ tinh tế đích nhân cũng biết hắn có đứa nhỏ, Tiểu Phá vì hắn sinh đứa nhỏ![*Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm xử 男儿有泪不轻弹, 只因未到伤心处.]
Đứa bé quá nhỏ, khiến người ta không thể nhìn rõ ngũ quan, ngoại trừ biết là một bé trai, nhưng chưa thể nhìn xem giống ai nhiều hơn. Hắn hy vọnggiống Tiểu Phá, giống toàn bộ, vừa thông minh, vừa lành lặn. Đừng giống hắn, nếu có một ngày bộ phận nào đó trên người con trai bị hoại tử… Tim Hiên Viên Chiến co rút, không không, nhất định phải giống Tiểu Phá!
Ịn bàn tay lên lồng dinh dưỡng, Hiên Viên Chiến đo kích thước đứa nhỏ. Hắn có thể ôm gọn con trai trong lòng bàn tay mình. Giữa lúc kích động tràn đầy, Hiên Viên Chiến bất an lo lắng, đứa bé nhỏ như vậy liệu tương lai có yếu ớt không. Như mê như say mà nhìn chăm chú đứa nhỏ, Hiên Viên Chiến khẩn cấp muốn nhìn bộ dáng lớn hơn một chút của con trai. Nhanh lớn lên đi, như vậy ba ba mới có thể ôm con.[Đến anh ấy còn mê con như vậy huống chi anh Nông. Sau này các nàng nhớ thông cảm cho anh Nông nhoa.]
Nhìn về đôi mắt đỏ đậm của cháu trai, Hiên Viên Tri Xuân thở hắt ra, giọng nói khàn khàn: “Đến phòng làm việc của ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hiên Viên Chiến đang thu hẹp lòng bàn tay, nháy mắt nhìn lại, nhìn đứa nhỏ một hồi, thẳng sống lưng.
“Các ngươi cẩn thận chăm sóc chắt trai của ta! Có vấn đề gì lập tức báo ngay cho ta!” Trầm giọng hạ lệnh với bác sĩ và y tá trong phòng, Hiên Viên Tri Xuân thu lại nét vui sướng, đen mặt bước đi. Hiên Viên Chiến sửa sang lại quần áo, bán khuôn mặt nghiêm túc theo sát đi ra ngoài.