Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Sùng Hoán nhìn Viêm Minh: "Cậu vậy mà còn muốn tự mình hỏi cô ta? Vậy không phải là đụng vào vết sẹo của người ta sao?"
Tần Chí đột nhiên lên tiếng nói: "Tôi lại muốn biết, cậu lấy cái gì thí nghiệm?"
Chẳng lẽ là một thi thể khác?
Mọi người đều im lặng....
"A!" Tiêu Kiền đột nhiên thốt lên "Tôi nhớ rồi, ngày hôm qua tôi có nghe thấy nữ thi kia nói chuyện, tôi muốn hỏi cô ta ai hại cô ta, kết quả ý câu trả lời của cô ta dường như cũng không biết ai hại mình."
"Hửm?" Thẩm Sùng Hoán ôm cánh tay "Vậy càng khó giải quyết đây."
Thẩm Sùng Hoán đi đến bên cạnh Lâm Du "Lão đại, anh xem tôi chỉ có một người, xử lý vụ án lần này chắc chắn thiếu nhân lực, anh lại cho tôi hai ba người nữa, tôi có thể nhanh chóng giải quyết."
Lâm Du nhếch mày, thật sự là đang suy xét vấn đề này.
Địch Hạo trộm bắt lấy Tần Chí, đưa mắt ra hiệu, đi mau!
Tần Chí bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Địch Hạo, giữ chặt tay cậu, đi về phía cửa.
"Khụ khụ, hai người làm gì vậy?" Lâm Du nói.
Địch Hạo quay đầu lại cười tươi: "Tôi đến những tổ khác tìm người giúp đỡ Thẩm Sùng Hoán a."
Lâm Du cười một tiếng: "Cần gì phải bỏ gần tìm xa? Tôi thấy hai người vừa đủ."
"Lâm lão đại, tôi còn phải trông trẻ nhỏ, nhiệm vụ lần này chắc chắn rất bận, tôi....."
"Dừng dừng dừng, đừng tìm cớ với tôi, hai người các cậu mới xin nghỉ phép về, thì lười biếng có phải không, còn muốn kéo người của tổ khác, bọn họ đã sớm bị tôi tống cổ đi xử lý chuyện khác rồi." Lâm Du vỗ tay một cái "Cứ quyết định như vậy đi, mấy người các cậu, nhanh điều tra rõ chuyện lần này."
Sau khi Lâm Du rời khỏi, Địch Hạo đuổi theo Thẩm Sùng Hoán đá hắn ta, "Tôi không tin mình cậu không hoàn thành nhiệm vụ."
Thẩm Sùng Hoán vừa tránh vừa cười hì hì nói "Có thể thì cơ thể a, nhưng mà có hai người hỗ trợ, sẽ làm nhanh gấp đôi, ai bảo năng lực của hai người mạnh như vậy a, còn có sáu trợ thủ nhỏ nữa."
Địch Hạo hừ một tiếng "Cậu còn dám đánh chủ ý lên sáu bảo bối của tôi?! Thuê trẻ em lao động là phạm pháp có biết không? Tần Chí, lên, cắn hắn cho em!"
Tần CHí ôm Địch Hạo "ĐƯợc rồi, hôm nay chúng ta về sớm một chút, để cho cậu ta sắp xếp tài liệu."
"Không phải chứ!" Thẩm Sùng Hoán kêu rên.
Tần Chí mở miệng nói "Tiêu Kiền, đưa hồ sơ điều tra của các cậu tới đây, hôm nay để Thẩm Sùng Hoán sắp xếp lại cho tốt."
"Được." Tiêu Kiền lập tức hành động "Tôi bây giờ đi tìm lão đại lấy tài liệu." Sau khi cậu ta nói xong liền chạy đi tìm Khâu Viễn lấy hồ sơ điều tra.
Thẩm Sùng Hoán chậc lưỡi nói "Cứ như vậy mà đi rồi? Ai, thật là....."
Địch Hạo vỗ vai Thẩm Sùng Hoán "Tôi cuối cùng cũng biết vì sao lâu như vậy cậu còn chưa bắt được Tiêu Kiền, ha ha...."
Lúc tan ca, Địch Hạo và Tần Chí gặp Tần Hiểu.
"Anh, chị dâu....."
"Không được kêu anh là chị dâu!" ĐỊch Hạo nhéo lỗ tai Tần Hiểu "Nói bao nhiêu lần đều không nghe."
"Đã biết đã biết." Tần Hiểu tránh thoát tay Địch Hạo "Hạo ca, em dù sao cũng là giám đốc, anh chừa cho em chút mặt mũi đi."
Địch Hạo cho Tần Hiểu một cái xem thường, "Em tới nơi này làm gì?"
"Dạ, Viêm Minh à." Tần Hiểu thấy Viêm Minh đi tới từ phía sau hai người, vẫy tay.
"Chậc chậc." Địch Hạo làm mặt quỷ với Tần Chí "Không phải tới đón anh ruột của em sao."
Tần Chí: "......"
"Mấy ngày nữa là sinh nhật em, muốn làm gì?" Tần Chí mở miệng hỏi.
"Theo ý của ông nội là kêu em tổ chức một bữa tiệc lớn, dạo gần đây mấy nhà đều thay thế hệ mới lên nắm quyền, mượn cơ hội lần này, đúng lúc có thể giao lưu với bọn họ nhiều hơn." Tần Hiểu trả lời.
Tuy rằng Tần gia ở thủ đô lớn mạnh, nhưng mà thế lực của mấy nhà khác cũng không nhỏ, Tần gia cũng cần kết giao một chút. Hơn nữa Tần Hiểu mới tiếp nhận công việc hai năm, mối quan hệ cũng cần tích lũy nhiều một chút, đúng lúc có mấy nhà đều nhường vị trí cho thế hệ người trẻ tuổi, cần giao lưu nhiều.
"Được, em tự mình chú ý chừng mực là được." Tần Chí gật đầu.
"Anh, đến lúc đó anh sẽ tới tham dự chứ?" Tần Hiểu hi vọng nhìn Tần Chí.
Tần Chí nhìn thoáng qua Địch Hạo "Hạo Hạo muốn đi không?"
Địch Hạo nhún nhún vai, "Em sao cũng được, vẫn nên đi thôi, giúp đỡ Tần Hiểu một chút cũng tốt."
"Đúng đúng đúng, nếu lại trở về đảm...." Tần Hiểu thấy Địch Hạo híp mắt cảnh cáo cậu, vội vàng cười hai tiếng "Được rồi, em biết rồi."
Viêm Minh đẩy mắt kính "Đừng bắt nạt em ấy."
Tần Chí và Địch Hạo vẫn luôn có thể ở bên nhau, nhưng khổ cho hắn ta và Tần Hiểu phải tách ra hai nơi làm việc, thật hối hận không ở bên Tần Hiểu sớm một chút, cũng có thể giúp Tần Hiểu chặn trước việc Tần Chí "thoái vị".
Chuyên ngành đại học của Tần Hiểu là khảo cổ học, tuy rằng cậu đã sớm học quản lý kinh tế, nhưng thật sự yêu thích vẫn là khảo cổ học, không nghĩ tới tốt nghiệp đại học vẫn không thoát khỏi móng vuốt của anh trai cậu.
Bốn người cùng nhau về biệt thự Tần gia, Địch Hạo và Tần Chí cũng đón mấy đứa nhỏ về Tần gia, sau khi cùng nhau ăn cơm chiều, lại nói chuyện phiếm một hồi.
Con trai lớn tìm con dâu là nam, con trai nhỏ lại đưa con rể về, lúc trước người lớn nhà họ Tần biết tình huống của Tần Hiểu, đều bất ngờ, bọn họ chấp nhận chuyện Tần Chí và Địch Hạo ở bên nhau, là vì sớm biết tính hướng của Tần Chí, cũng đã sớm chấp nhận rồi, nhưng mà đứa nhỏ chưa từng có dấu hiệu này, kết quả vẫn là..... Vì thế, người lớn nhà họ Tần đều không hẹn mà cùng trách Tần Chí, chắc chắn đã dạy hư em trai hắn..... Nhưng mà dù kinh ngạc thế nào, người lớn Tần gia đều đã được khai sáng, chuyện Địch Hạo sinh con còn chấp nhận được, còn có cái gì không thể chấp nhận, dù sao cũng có cháu trai, bọn nhỏ vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Lại nói Viêm Minh nhìn qua ít khi cười nói, thật ra rất muộn tao, một bụng tâm nhãn, dỗ người lớn trong Tần gia lập tức chấp nhận hắn ta, đối với hắn ta không khác gì với con trai, cho nên qua hai năm, Viêm Minh đã sớm dọn tới ở cùng Tần Hiểu và người Tần gia, dù sao hắn ta cũng là cô nhi, không có gì vướng bận, trưởng bối của Tần gia đối với hắn ta như vậy, Viêm Minh đã sớm xem bọn họ là người một nhà.
Nếu không phải miệng ăn trong nhà con trai lớn nhiều, phải dọn ra ngoài, người Tần gia không bỏ được con trai nhỏ, thật ra Tần Hiểu rất muốn thế giới hai người.
Chỗ nào có Viêm Minh, Tần Duệ đều đặc biệt thích bám trên người Viêm Minh, bởi vì bé rất thích nghe viêm minh kể chuyện cũ - chuyện giải phẫu cũ.
Sở thích của con trai nhỏ quá độc đáo, Địch Hạo cũng từng rất phiền muộn, nhưng mà cậu cũng không có hành động bất lương nào, cũng không quản nhiều.
Lúc này Tần Duệ đang mềm mại tựa trên sô pha, dán vào cánh tay Viêm Minh, nghe hắn ta kể chuyện cũ, vẫn khuôn mặt than, nếu không phải đôi mắt to sáng lấp lánh, còn nghĩ rằng bé chẳng có phản ứng gì.
Thất Thất và Tiêu Diễn vây quanh ở bàn nhỏ chơi ghép hình, Hỏa Vân thường đi qua quấy rối, đem những mảnh ghép phá hư, mỗi lần đều bị Tiêu Diễn thu thập, cũng không an phận.
Hỏa Miêu và Tiểu Bạch đều bám trên người Địch Hạo, hai đứa là nhỏ nhất, tiêu hóa chậm, ăn xong liền buồn ngủ, nhưng mà phòng khách quá náo nhiệt, hai đứa cũng không ngủ được, đầu nhỏ từng chút từng chút, chạm vào nhau.
Đến 9 giờ tối, Tần Chí và Địch Hạo tạm biệt mọi người, đi về phía biệt thự nhà mình.
Mấy đứa nhỏ vừa ra ngoài, đều hoạt bát hắn lên, chạy thoăn thoắt quanh hai người lớn, rất náo nhiệt.
Tần Chí nắm tay Địch Hạo "Mỗi ngày đều như vậy, rất tốt."
Địch Hạo cười trong mắt đều là hạnh phúc "Đúng vậy."
"Ba ba, cha!" Thất Thất nhào vào trong ngực Địch Hạo "Tháng sau thầy Ôn muốn dẫn tụi con ra ngoại ô chơi, nói là người nhà cũng có thể đi, chúng ta cùng đi đi!"
Địch Hạo ôm chầm Thất Thất "Được a, đến lúc đó chúng ta cùng đi." Cậu quay đầu nhìn Tần Chí, "Tháng sau lại có thể xin nghỉ, ha ha ha...."
Tần Chí cười xoa mặt Địch Hạo "Ừm."
Thẩm Sùng Hoán xếp tài liệu lên bàn "Đều ở đây, tôi đã hỏi Khâu Viễn, lúc ấy điều tra mấy người chứng kiến, đều nói bên cạnh người chết không có ai, giá đèn đột nhiên rơi xuống."
"Cho nên nhìn qua một chút khả nghi cũng không có sao." Địch Hạo cầm tài liệu run lên "Chỉ có hai tờ giấy này, vất vả cho cậu...."
Thẩm Sùng Hoán nhướng mày "Cậu biết thì tốt."
"Cậu còn lên mặt à, không biết xấu hổ→_→." Địch Hạo cười nhạo một tiếng, "Người phụ trách thiết bị nói như thế nào? Khâu Viễn chắc chắn có điều tra qua rồi."
Tiêu Kiền lên tiếng "Lúc ấy chúng tôi có tìm người phụ trách hỏi qua, các giá đèn đều được kiểm tra, hoàn toàn không có vấn đề."
"Ở đó có camera theo dõi không?" Tần Chí lên tiếng.
"Anh nghi ngờ có người động tay chân?" Thẩm Sùng Hoán mở miệng nói "Nhưng mà Viêm Minh đã kiểm tra qua, đèn không có vấn đề, không có khả năng đè chết người được."
"Cho nên nếu có camera theo dõi, chúng ta xem lại từ đầu một lần, không chỉ có chỗ đèn, mà cả những chỗ khác nữa." Tần Chí nói "Chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy chuyện xảy ra thế nào, lúc đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, có lẽ còn có yếu tố nào khác bên trong."
Tiêu Kiền nghĩ "Lúc ấy đang quay phim, có lẽ sẽ có quay lại, chúng ta đi tìm đạo diễn."
Thẩm Sùng Hoán lên tiếng "Tôi và cậu cùng đi."
"Được."
"Hiện tại hiện trường tai nạn vẫn còn phong tỏa chứ?" Địch Hạo hỏi.
"Còn." Tiêu Kiền trả lời "Lão đại nghi ngờ chuyện có chỗ kì lạ, vẫn chưa hủy bỏ phong tỏa."
"Vậy được, tôi với Tần Chí tới hiện trường xem một chút."
Tần Chí và Địch Hạo tới phố Mê Ảnh, hiện trường tai nạn ở đây vẫn bị phong tỏa, nhưng xung quanh vẫn có người tò mò nhìn, bị cảnh sát tuần tra ngăn lại cũng không rời đi, nhìn hình người và vết máu bên trong mà kinh ngạc.
Nhưng còn nhiều người nhìn thấy chỗ này vẫn là đi đường vòng, cảm thấy xui xẻo.
Các ngôi sao có thân phận của mình, ngoại trừ ngày đầu xảy ra tai nạn, có vây xem, hiện tại gần như không ai tới, cho dù có lòng hiếu kỳ lớn, cũng phải chú ý giữ hình tượng.
Cho nên trên đường đi tới, Địch Hạo đều không thấy các minh tinh, có chút buồn bực.
Tần Chí thu hút ánh mắt của Địch Hạo, lên tiếng hỏi "Hạo Hạo, những minh tinh đó có đẹp bằng anh à? Em muốn gặp ai?"
Địch Hạo phụt một tiếng nở nụ cười "Da mặt anh dày thật."
Nhưng mà Tần Chí người cao chân dài, tỉ lệ dáng người rất tốt, vai rộng eo hẹp, nói có thể so với người mẫu cũng không quá, hơn nữa gương mặt anh tuấn nhã nhặn, hơi thở quanh người rất mạnh, nói đến cùng, so với các minh tinh, còn mạnh hơn không ít, ít nhất một đường đi này, có vài người vẫn cân nhắc, Tần Chí có phải minh tinh hay không.