Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Minh cau mày còn chưa nói tiếng nào, Đào Trình đã không khách khí la lên, cậu ta ngoài đám trẻ là người nhỏ nhất trong bọn họ, tất nhiên nghe không lọt tai lời của Bố Tái "Ông không nói lời nào còn đỡ, vừa nói ra đã không thuận tai như vậy? Dọc đường tới đây mọi người đều rất bình an không có việc gì, ông đi là chuyện của ông, chúng tôi lo chuyện của chúng tôi, nước sông không phạm nước giếng, sao ông lại đòi đuổi chúng tôi về?"
Bố Tái lạnh lùng nhìn Đào Trình, sau đó dời ánh mắt về phía Thượng Minh.
Thượng Minh thấp giọng nói "Bố Tái tiên sinh, đều là người tôi mời đến, hi vọng mọi người có thể ở chung hòa thuận"
"Ý Thượng tiên sinh là không muốn để họ về?"
"Tôi mời họ không có nghĩa là tôi có quyền đuổi họ đi" Thượng Minh kiên định nói.
Bố Tái hừ một tiếng nói "Vậy được, tôi cũng xin nói thẳng trước, lúc sau có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không ra tay cứu giúp."
"Không ai cần ông cứu đâu" Đào Trình lập tức tiếp lời.
Không khí trong chốc lát có chút căng thẳng, Thượng Minh thở dài đành phải lên tiếng "Vậy hiện giờ chúng ta làm gì đây? Vào rừng khám xét sao?"
"Nếu ở ngoài không tìm thấy vấn đề, vậy đi vào thôi" Địch Hạo nói, cúi người bế Tần Duệ lên.
Mấy người khác cũng không có ý kiến gì, tất cả đều đi vào.
Vừa vào rừng mọi người đều phát hiện xung quanh xảy ra biến hóa.
"Có sương mù" Lục Khải nhàn nhạt nói, quay đầu nhìn đã không thấy lối vào, giống như vừa bước vào liền ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Chỉ cách một bước mà giống như hai thế giới.
Tất cả mọi người đều phát hiện sự biến đổi, mà sương mù càng lúc càng dày.
Tần Chí nhanh chóng quyết định nói "Theo dõi thật chặt người đi bên cạnh, sương mù càng lúc càng dày rất dễ lạc."
Thất Thất một tay nắm tay Tần Chí, một tay nắm tay Tiêu Diễn, ba tiểu động vật cũng chạy đến bên cạnh hai người lớn, Tần Chí kéo Địch Hạo tới bên cạnh mình, Tần Duệ nhỏ tuổi không biết sợ, ngoan ngoãn ở trong lòng Địch Hạo ngậm kẹo sữa.
Đường đi phía trước không thấy rõ, theo thời gian trôi qua, sương mù đã dày đến mức nhìn không thấy năm ngón tay, thực sự rất quỷ dị, mọi người chỉ có thể dựa vào âm thanh và cảm giác mà phán đoán người bên cạnh có còn không.
"Nếu tiếp tục đi như vậy chúng ta sẽ bị lạc ở đây" Có một người lên tiếng nói, nghe giọng hình như là người bên cạnh Lục Khải.
"Vậy làm sao bây giờ? Cậu có cách gì sao?" Đào Trình hỏi.
"Sương mù ở đây không bình thường, không thì không dày đặc như vậy, hơn nữa Thượng tiên sinh cũng từng nói, chỗ hiện giờ chúng ta đứng phải là thôn Viên, mà nơi này lại biến thành một rừng cây, nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là một trận ảo lớn" Giọng nói lạnh lùng của Lục Khải cất lên trong màn sương dày đặc.
"Trận ảo? Chắc chắn chứ? Vậy mọi người có cách gì không?" Trương Chi Danh hỏi, âm dương sư là người am hiểu ảo thuật, nếu bọn họ phát hiện điều gì, khó có thể sai được.
"Nơi này có sự biến đổi lớn, tôi dám chắc tám phần là do trận ảo tạo thành, trận ảo cần tìm mắt trận để giải, nhưng sương mù lớn như vậy, chúng ta bước đi cũng khó, tình huống bên trong trận ảo như thế nào cũng không rõ, đừng nói đến tìm mắt trận, cho nên hiện giờ chúng ta chỉ có một cách, nếu chúng ta tìm được cửa để thoát ra, hoặc tự tạo một cửa để thoát, tuy rằng không phá hoàn toàn trận ảo này nhưng cũng có thể thoát khỏi tình trạng bị nhốt để ra ngoài" Lục Khải dừng một chút rồi tiếp tục nói "Tôi và Lục Vũ có thể tìm giúp mọi người nơi trận ảo này yếu nhất"
"Vậy hãy bắt đầu đi" Thượng Minh nói.
"Được" Lục Vũ đáp trả.
Mọi người không nhìn thấy Lục Khải và Lục Vũ làm gì, xung quanh im lặng, không ai nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng hai người di chuyển.
"Sàn sạt... Sàn sạt..."
"Anh nghe thấy tiếng gì không?" Địch Hạo ghé sát bên tai Tần Chí nhỏ giọng hỏi.
"Có"
"Hạo ca, hai người nghe thấy tiếng gì vậy?" Giọng nói của Đào Trình đột nhiên truyền đến.
Trong hoàn cảnh yên lặng như vậy, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy, huống chi Địch Hạo và Tần Chí cũng không cố ý hạ thấp giọng.
"Đừng vội, một lát nữa cậu cũng có thể nghe thấy, âm thanh kia cách chúng ta ngày càng gần" Địch Hạo nói.
"Ồ"
Trương Kỳ Phong và Lục Khải không khỏi nhìn về phía Địch Hạo và Tần Chí nói chuyện, hai người họ lại nghe được âm thanh trong khi bọn họ hoàn toàn không phát hiện.
Chẳng bao lâu mọi người cũng nghe thấy tiếng sàn sạt, Đào Trình vui sướng nhịn không được nói "Chẳng lẽ có người tới đây sao? Hình như là tiếng bước chân"
"Không đúng, tiếng bước chân này có chút kỳ quái, như là..." Đào Trình cẩn thận phân biệt.
"Giống như có người đang lê bước đi" Trương Kỳ Phong nhàn nhạt nói "Nếu đúng là có người tới đây, giọng nói của chúng ta cũng nên nghe thấy, nhưng đối phương lại không có phản ứng gì, chỉ sợ người này..."
"Đề phòng đi" Địch Hạo nói, ôm chặt Tần Duệ, nhìn chằm chằm vào sương mù trước mắt.
"Sàn sạt...... Sàn sạt......"
Thanh âm càng ngày càng gần, giống như đã ở ngay bên cạnh.
Trong không khí im lặng đến quỷ dị này, tiếng sàn sạt càng giống như bùa đòi mạng, khiến đầu óc căng thẳng.
Lục Vũ và Lục Khải vẫn đang ngưng thần tìm điểm yếu của trận pháp, càng không thể phân tâm, trên trán đều toát mồ hôi lạnh.
"Rốt cuộc là thứ gì? Một chút âm khí cũng không cảm nhận được, thật sự không phải là người sao... Hô!" Đào Nhiên không chịu được không khí như vậy oán giận nói, đột nhiên một cái thây khô xuất hiện trước mắt, đầu chỉ có da bọc xương, hai mắt trắng dã, miệng phả mùi hôi, đang kề sát mặt. Đào Nhiên cảm thấy khó thở, theo bản năng ném một lá bùa ra, lùi về sau, đồng thời trong không khí truyền đến tiếng bùm, vậy mà lại ném bùa lôi đình (sấm sét) ra, Đào Nhiên nhịn đau hô to "Là thây ma! Mọi người cẩn thận!"
"Cái gì!"
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng nói vừa phát ra, bên cạnh đã có động tĩnh, vừa quay đầu, bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thây ma, Trương Chi Danh lấy roi của mình từ bên hông lập tức đánh ra "Thây ma nghe tiếng mà di chuyển"
Cũng không biết có bao nhiêu thây ma xung quanh, nhưng tiếng sàn sạt đã to hơn.
"Chi Danh đến đây bảo vệ Lục Khải và Lục Vũ" Tiếng của Trương Kỳ Phong từ trong sương mù truyền đến.
"Vâng, sư huynh"
Bọn họ là hai người cách Lục Khải và Lục Vũ gần nhất, lúc này là thời điểm mấu chốt, không thể để Lục Khải và Lục Vũ bị thây ma tấn công.
"Mẹ nó! Ai nó thây ma nghe tiếng di chuyển, tôi còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã có một cái!" Đào Trình vừa bảo vệ Thượng Minh vừa đá thây ma trước mặt "Nhanh tìm cửa để thoát ra, tôi không muốn thây ma kề sát mặt mới đánh nó"
"Trên người chúng ta có sinh khí sẽ hấp dẫn thây ma, nghĩ cách phong bế linh lực lại" Tiếng Địch Hạo truyền đến.
Những người khác nhanh chóng làm theo, Đào Trình cũng làm lá chắn bằng linh lực cho Thượng Minh.
Quả nhiên tấn công của bọn chung ít đi nhiều.
Địch Hạo và Tần Chí cũng bị thây ma tấn công, không đợi hai người làm gì, linh lực màu đen của Tiêu Diễn đã xuất ra, bao quanh bọn họ một vòng, những thây ma xung quanh bị ăn mòn phát ra tiếng xèo xèo.
Thiếu chủ của Ma vực đối phó với những thứ này rất thuận tay.
Tần Chí cẩn thận phân biệt âm thanh ở xung quanh, Long Hồn Đao xuất hiện từ trong người, hóa thành lưỡi kiếm nhọn, theo ý niệm của chủ nhân bay ra, những thây ma xung quanh liên tiếp ngã xuống.
Trong lúc mọi người đang đấu với thây ma, bên kia cuối cùng cũng truyền đến giọng nói của Lục Khải "Tìm được yếu điểm rồi, ở hướng đông nam"
"Chúng ta mau đi" Lục Vũ cũng lên tiếng "Nghe tiếng bước chân của chúng tôi, nhanh lại đây"
Mọi người vừa nghe tiếng bước chân vừa chạy vội theo, tiếng sàn sạt theo sát phía sau, hiển nhiên những thây ma đó cũng đang đuổi theo.
Dù đang ở trong rừng, địa hình nhấp nhô, tuy chạy vội nhưng tốc độ của bọn họ không hề chậm, cũng không đụng phải thân cây nào, có thể thấy bọn họ chắc chắn đang ở trong ảo cảnh.
"Ở đây" Giọng nói của Lục Khải cất lên "Tập trung linh lực, sau khi tôi đếm một hai ba, đem tất cả linh lực của mọi người tấn cống về hướng này"
"Không được, vậy cậu..."
Lục Vũ không đồng ý nói, bị Lục Khải ngắt lời "Cho nên mới phải đếm, mọi người nghe rõ tiếng đếm"
"Được, vậy cậu phải tự cẩn thận tránh đi" Trương Kỳ Phong nói, trong tay bắt đầu tụ linh lực lại.
Những người khác cũng đáp lại, bắt đầu chuẩn bị.
"Chuẩn bị xong chưa, tôi bắt đầu đếm" Lục Khải bày sẵn tư thế rút lui "Một, hai, ba!"
Lục Khải lùi lại trong nháy mắt, phía trước đoang một tiếng, linh khí bùng nổ, sương mù cuồn cuộn, vặn vẹo, dần tan biến.
Hình dáng của mọi người cũng dần hiện rõ, chưa đợi mọi người vui mừng, giọng nói của Lục Khải lại lần nữa truyền đến "Nhanh ra khỏi đây! Chúng ta vẫn còn ở trong trận ảo, nếu không nhanh ra ngoài, trận ảo sẽ khôi phục lại như cũ."
Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng vọt ra.
Cảnh tượng trước mắt sáng ngời, xung quanh biến thành một nơi khác, sương mù tan biến, có thể thấy rõ mọi thứ, không thấy khu rừng nữa, đổi thành đường đất, xung quanh là những ngôi nhà thấp bé, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chim hót và tiếng chó kêu.
"Nơi này... Có lẽ là thôn Viên đi" Trương Chi Danh không chắc chắn nói, nguyên nhân thôn Viên biến mất là do bị trận ảo che giấu sao.
"Có lẽ đúng" Trương Kỳ Phong đáp lời.
Địch Hạo lướt mắt một vòng, sắc mặt biến đổi "Không đúng! Bố Tái biến mất rồi, thây ma cũng không thấy đâu"
"Bố Tái?" Thượng Minh ngồi trên xe lăn dựng thẳng người lướt qua một vòng, quả nhiên không nhìn thấy Bố Tái.
"Cho dù là trước đó chúng ta nói chuyện hay là lúc chiến đấu đều không thấy Bố Tái thì phải?" Đào Trình hỏi, cậu ta luôn bên cạnh Thượng Minh, mà lúc có sương mù, Bố Tái cũng ở cạnh Thượng Minh, nhưng mà sau đó thực sự không thấy Bố Tái đâu.
Địch Hạo cau mày nói "Những thây ma đó tuyệt đối không phải ảo giác, nhưng mà sau khi chúng ta ra khỏi trận ảo, những thây ma đó vốn dĩ đi theo chúng ta lại không thấy nữa, chuyện này không hợp lý."
"Cậu nghi ngờ Bố Tái?" Thượng Minh lập tứ hiểu được ý sau lời nói của Địch Hạo.
"Thượng tiên sinh, sao anh tìm được Bố Tái?" Tần Chí hỏi
Thượng Minh nheo mắt lại như nghĩ tới điều gì "Nhớ lại đúng là tôi không tìm Bố Tái, là ông ta tìm tới tôi, từ đầu tôi nghĩ rằng chuyện tôi đi điều tra người trong Đạo gia đã biết nên mới có người tìm đến, bây giờ nghĩ lại... Không lẽ ông ta tiếp cận tôi có mục đích gì? Tôi có gì... Từ từ, đồ sứ Thanh Hoa!" Thượng Minh đột nhiên mở to hai mắt, cúi người nhìn xuống xe lăn của mình, dưới xe lăn của anh ta có thể đựng đồ, sau khi xuống xe, Thượng Minh đã đem đồ sứ Thanh Hoa để ở dưới, lần này tới đây để hồi phục chân nên anh ta cũng mang theo đồ sứ.
Đào Trình cũng muốn ngồi xổm xuống điều tra, Thượng Minh lúc này lại ngẩng đầu giữ chặt Đào Trình, sắc mặt cực kỳ khó coi "Không cần nhìn, đồ sứ Thanh Hoa đã mất"
"Xem ra tên Bố Tái này thực sự có vấn đề" Tần Chí nhàn nhạt nói, từ đầu trước khi tiến vào, Bố Tái vốn luôn không nói chuyện lại đuổi bọn họ về, lúc ấy Tần Chí đã cảm thấy ông ta kỳ lạ, bây giờ xem ra, Bố Tái không thích bọn họ đi theo, có thể vì sợ bọn họ phá kế hoạch của gã, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Địch Hạo đột nhiên xoay người, nhìn về phía bọn họ vừa tới vừa rồi "Mọi người nhìn ở đằng xa"
Mọi người vẫn đang suy nghĩ vấn đề của Bố Tái, nhìn theo hướng Địch Hạo, mắt Trương Kỳ Phong co giật lại "Đó là những thây ma chúng ta vừa đấu?"
"Không sai" Địch Hạo gật đầu "Tuy rằng trước đó ở trong trận ảo nhưng cuối cùng vẫn là ở trong thôn này, những thây ma đó thật sự tồn tại, một khi trận ảo bị phá cũng bị ném ra ngoài. Chúng ta qua đó nhìn xem, có thể sẽ tìm được một ít manh mối."
"Đi thôi" Tần Chí nắm chặt tay Địch Hạo, dẫn đầu đi qua, những người khác thấy thế cũng đi theo.
Những thây ma trên mặt đất có hình dạng khi chết khác nhau, có cái bị sét đánh, có cái bị roi quật, có cái bị kiếm chém, có cái một đao cứa mà chết - đương nhiên, cho dù không có những thứ này bọn chúng cũng đã sớm chết rồi.
"Mọi người xem quần áo trên người thây ma" Đào Trình mở to hai mắt chỉ vào thây ma trên mặt đất "Đây đều là..."
Thượng Minh nhắm mắt lại, nói ra một giả thuyết "Chúng nó có lẽ lúc sống là người ở thôn Viên."
Địch Hạo thở dài, nhìn xung quanh "Tất cả nhà ở đây, không có một ai, chúng ta có cần vào trong điều tra không?"
"Vào xem thử, biết đâu có người còn sống?" Đào Trình nhìn thoáng qua Thượng Minh.
Dứt lời, Đào Trình liền đẩy Thượng Minh tới nhà gần nhất, hiện tại không có sương mù, đường xá cũng bằng phẳng, Thượng Minh hoàn toàn có thể tự mình đẩy xe lăn, không cần người khác giúp, nhưng bị Đào Trình từ chối "Tôi đẩy anh nhanh hơn, anh thật là, lúc vào đây cũng không mang theo thủ hạ, tôi thấy tay anh sắp rộp hết rồi, tôi đại từ đại bi giúp anh vậy"
"...Cảm ơn" Thượng Minh kéo khóe miệng lên, cách nói khoa trương như vậy cũng có thể nghĩ ra, thực sự rất...đáng yêu.
Đi đến trước cửa sắt, Đào Trình do dự, hay là vẫn nên gõ cửa, bên trong liền có tiếng chó kêu.
Mọi người nhìn nhau, Trương Chi Danh nói "Chẳng lẽ có người?"
Nhưng mà chó sủa nửa ngày cũng không thấy ai đi ra.
"Tôi trèo tường vào xem" Đào Nhiên nhịn không được nhảy từ trên tường vào.
Chốc lát sau cửa mở ra, sắc mặt Đào Nhiên không tốt "Mọi người xem con chó kia"
Mọi người đi vào, đập vào mắt là một con chó gầy giơ xương, bị dây xích cột lại, con đang sủa ầm ĩ.
"Chú chó thật đáng thương" Thất Thất lấy đồ ăn từ ba lô của mình ra "Ba ba, chúng ta cho chú chó một ít đồ ăn đi"
"Đi thôi" Địch Hạo xoa đầu Thất Thất
Con chó kia thấy đứa trẻ lại gần cũng không tấn công, Địch Hạo yên tâm, chờ Thất Thất đem thức ăn bỏ xuống, con chó ăn ngấu nghiến, Địch Hạo mới lên tiếng "Xem ra nhà này không có người ở, chú chó này chắc đã bị bỏ đói rất lâu, chỉ sợ người trong nhà này đã sớm..."
Sau khi có chú chó kia ăn xong bọn họ lại tới nhà khác, cũng không ngoại lệ, đều không có người ở, nghĩ đến những thây ma vừa gặp, chỉ sợ người trong thôn này lành ít dữ nhiều.
"Bọn họ rốt cuộc đã gặp chuyện gì?" Trương Kỳ Phong ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây trong thôn nhíu mày nói.
Chỗ này chắc là nơi người trong thôn thường tụ họp trò chuyện, bóng cây che mát, có rất nhiều ghế đá, còn có một bàn đá nhỏ. Lúc này bọn họ đang tập trung ở đây, vừa ăn vừa nghỉ ngơi, vừa phân tích.
"Nơi đây rõ ràng có phong thủy tốt, sao giống như trong một đêm xảy ra biến cố lớn như vậy? Còn là cả làng bị hại" Địch Hạo nghiêm trọng nói "Lúc ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nên xảy ra tai họa này."
"Đồ vật trong những ngôi nhà vẫn còn bình thường, có vài thức ăn trên bàn, ti vi vẫn mở được, quần áo đã giặt trên sàn nhà... Mấy thứ này đều chứng tỏ lúc ấy người ở thôn Viên vẫn sinh hoạt bình thường, tai họa kia xảy ra trong nháy mắt, chỉ sợ bọn họ cũng không kịp phản ứng" Lục Khải nói.
"Chúng ta thử tìm xem ở đây có đạo động không (là đường đi do trộm mộ đào), có lẽ sẽ liên hệ được tất cả" Thượng Minh nói