Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mọi người mau tới đây xem!" Giọng nói Trương Chi Danh truyền đến.
Mọi người còn tưởng cậu ta phát hiện động vào, nhưng khi đi qua chỉ thấy một khe đất.
Khe đất không lớn lắm, thậm chí là nhỏ đến khó thấy được, Trương Chi Danh kinh ngạc "Khó trách nơi có phong thủy tốt như vậy lại xảy ra tai họa, mọi người nhìn khe đất này, nó cắt ngang ngọn núi khiến cho long mạch bị chặt đứt, vậy không phải là tử mạch sao."
Địch Hạo nhìn khe đất, thọc tay xuống dưới "Từ lúc chúng ta vào rừng này tuy rằng khắp nơi đều rất kỳ lạ nhưng lại không phát hiện có âm khí, thì ra bị phong ấn ở đây"
Lục Khải nhìn khe đất "Phía dưới khe đất này chắc chắn có gì đó, có lẽ còn nối liền với động?"
"Đúng vậy, chúng ta đi theo khe đất này thử xem"
Quả nhiên ở cuối đường có một hố động khoảng một mét.
Vui mừng đứng cạnh hố động nhìn vào, đen như mực, xung quanh toàn những vết nứt, bên trong là những nhũ đá sắc bén "Đây là nơi Viên Hướng Đông nói?"
Mọi người nhìn nhau, Lục Vũ nói "Chúng ta đi xuống đi"
"Đừng vội" Thượng Minh ngăn mọi người lại, lấy một gậy huỳnh quang to khoảng hai ngón tay từ trong ba lô ra, mở ra ném xuống hố "Thăm dò một chút động này sâu bao nhiêu"
Tần Chí đứng bên cạnh quan sát, tốc độ rơi của gậy huỳnh quang rất nhanh, nháy mắt đã biến mất, sắc mặt của mọi người đều trở nên xấu đi, nhớ lại lời Viên HƯớng Đông, những thôn dân nhảy xuống từ đây, không có gì bảo hộ, chỉ sợ nhảy xuống không khác nào tìm cái chết - cái hố này quá sâu.
"Vuông góc với mặt đất, rất sâu, dây thừng chúng ta mang theo dài bao nhiêu?" Tần Chí lấy dây thừng ra đo "Có lẽ đủ dài, anh muốn xuống thế nào?" Câu cuối hắn hỏi Thượng Minh.
Thượng Minh nhếch mép "Yên tâm, tôi có thể xuống. Nhưng mà vẫn phải nhờ mọi người đưa tới bên cạnh động"
"Được" Tần Chí gật đầu, nói với Địch Hạo "Em ở đây với mấy đứa nhỏ đi"
Địch Hạo còn chưa trả lời, Tiêu Diễn nói thẳng "Cháu muốn xuống"
Thất Thất: "Con cũng muốn xuống"
Tần Duệ dậm chân, con cũng phải đi!
Ba tiểu động vật cũng dùng hành động bày tỏ ý kiến, nhảy đến bên cạnh Tần Chí.
Địch Hạo nhíu mày từ bỏ.
"Tùy mấy đứa vậy" Tần Chí bất đắc dĩ nói.
"Anh thật sự cho bọn nhỏ đi xuống?" Đào Trình nghi ngờ nhìn một đám trẻ con, đứa lớn nhất còn cao chưa tới hông của cậu ta, có thể liều như vậy sao?
"Yên tâm, tôi sẽ trông bọn nhỏ, bọn nhỏ đều có khả năng tự bảo vệ mình" Địch Hạo nhìn vẻ mặt của mọi người, ngoại trừ không tán thành ra thì không ai có thái độ ngại phiền phức.
Nếu tất cả mọi người đều xuống, vậy phải tính xem trình tự thế nào, Tần Chí đi đầu, Trương Kỳ Phong bọc hậu, còn những người ở giữa, trừ Tần Duệ cột chung với Địch Hạo, Thất Thất và Tiêu Diễn nói mình có thể tự xuống, còn ba tiểu động vật leo trên dây thừng, so với bọn họ dễ dàng hơn nhiều.
Mọi người đem theo trang bị, theo thứ tự từng người đi xuống.
Vừa vào hố khí lạnh liền ập tới, âm khí ở đây rất mạnh, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Hố rất sâu, xuống chưa tới năm mét ánh sáng xung quanh đã mất dần, trong quá trình đi xuống mọi người đều im lặng, qua một lúc, Đào Nhiên nhịn không được lên tiếng hỏi "Ở đây tối quá, dừng một chút đi để tôi lấy đèn pin nhỏ ra"
Đào Nhiên mở đèn pin ra, ngậm ở trong miệng, vừa chiếu xung quanh sợ tới mức tay run lên, thất thanh kêu "Trời ạ!!!"
Ánh sáng đèn pin chiếu xung quanh, không biết từ khi nào, thây ma đã bò xung quanh vách đá! Một đám tròng mắt trắng dã không có sức sống nhìn bọn họ chằm chằm.
Nhưng đám thây ma này chỉ ở bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ chứ không tấn công. Nhưng chỉ thế này cũng khiến người ta sởn tóc gáy.
"Trên người Thượng Minh có máu chính dương" Địch Hạo nói "Chúng nó không dám tới gần, chúng ta nhanh đi xuống, không bọn chúng sẽ tấn công"
Mọi người nghe xong vội vã leo xuống.
Bọn họ vừa di chuyển, đầu của đám thây ma quay sang như một cái trục, máy móc đi theo bọn họ, ngón tay cắm trong vách đá, sớm đã máu thịt lẫn lộn, lộ ra màu trắng của xương ngón tay, khớp xương cứng đờ phát ra tiếng cạch cạch, thật sự là dùng sinh mệnh để leo tường.
Những thây ma này cũng có mười mấy con, vây xung quanh bọn họ, đi theo bọn họ từng chút, không có tiếng động, rất quỷ dị, mọi người nhìn xung quanh đều cảm thấy da đầu tê dại.
Chỉ có Duệ Duệ nằm trên lưng Địch Hạo, miệng ngậm kẹo mút, vừa ăn vừa ngó trái phải, giống như không hề sợ những thây ma xung quanh mà còn cảm thấy rất hứng thú.
Thất Thất và Tiêu Diễn mặt cũng không đổi sắc đi theo người lớn, lúc nhìn thấy thây ma cũng không hề sợ hãi la hét.
Ba tiểu động vật cũng ngoan ngoãn trượt theo dây thừng, không hề quậy phá.
Lúc bọn họ cách mặt đất ngày càng gần, những thây ma bắt đầu có động tĩnh, giống như không muốn bọn họ xuống dưới, muốn tới ngăn cản bọn họ.
"Động tác nhanh lên!" Tần Chí nói "Những thây ma muốn ngăn cản cũng không được"
Khi còn cách mặt đất khoảng bảy mét, một thây ma bất ngờ rống lên, nhào tới chỗ Tần Chí cách mặt đất gần nhất, những thây ma khác cũng theo sau đó.
"Mẹ nó! Dưới đó cuối cùng có các gì mà bọn chúng liều mạng như vậy!" Đào Nhiên vừa đá văng một cái thây ma, một con khác lại nhào tới, cậu ta không kịp né, lúc này, một cái roi từ phía trên quất xuống, Đào Nhiên ngẩng đầu thấy là Trương Chi Danh "Cảm ơn"
"Ừm" Trương Chi Danh gật đầu.
Người càng ở phía dưới càng chịu nhiều công kích, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng đi xuống.
Mọi người đều có cách riêng của mình, vừa ngăn tấn công của thây ma, vừa di chuyển xuống, Thượng Minh có thể xem là người nhẹ nhàng nhất, trên người hắn ta có máu chính dương, những thây ma chỉ không ngừng gào rống bên cạnh hắn ta, không dám tấn công.
Sáu đứa trẻ cũng không khiến người khác nhọc lòng, ba tiểu động vật dựa vào thân thể linh hoạt, nhảy tới nhảy lui, bọn chúng không tấn công tới ba đứa nó.
Thất Thất không cần phải ra tay, Tiêu Diễn đã tạo một vòng linh lực màu đen vây quanh hai người, thây ma mà tới gần chỉ có một kết cục là bị ăn mòn, cũng giống như khi Tiêu Diễn thi triển pháp thuật ở rừng cây.
Mà khiến người khác mở rộng tầm mắt nhất là Tần Duệ.
Tần Duệ ở sau lưng của ba bé trở thành một tấm khiên bảo vệ cho Địch Hạo, Địch Hạo cũng không quá lo cho Tần Duệ - thằng nhóc này từ khi sinh ra, đồ vật trong nhà đã bị nó phá hư mấy cái, khả năng phá hoại của nó cực kì lớn. Chỉ thấy một thây ma vọt tới sau lưng Địch Hạo, Tần Duệ vươn nắm tay nhỏ, to hơn một chút so với cái miệng rách của thây ma, một nắm đấm trực tiếp đánh bay thây ma vào vách tường đối diện, sau đó rớt khỏi vách tường. Đào Trình cách Địch Hạo gần nhất, xem đến há mồm trợn mắt "Hạo ca à, nắm đấm con trai anh rất mạnh đấy!"
"Cũng được" Địch Hạo giật giật khóe miệng, con của cậu sức lớn, lực phá hoại cũng lớn, chỉ là chưa được thấy hết thôi.
Đào Trình im lặng nghĩ, vốn dĩ cho rằng đứa trẻ này chỉ là mặt than một chút, ăn nhiều một chút, thì ra sức cũng mạnh như vậy, xem ra những thứ bé ăn cũng không hề lãng phí.
Tần Chí là người đầu tiên nhảy xuống tới mặt đất, nhanh chóng cởi trang bị, đỡ Địch Hạo và mấy đứa nhỏ xuống, những người khác cũng lục tục xuống tới mặt đất.
Xung quanh mấy thây ma ngã xuống, thấy bọn họ xuống mặt đất, tất cả giống như không muốn sống vọt tới, đột nhiên một tiếng rồng rống lên, chỉ thấy trong tay Tần Chí xuất hiện mộ thanh đao, ánh sáng tỏa ra, lạnh thấu xương.
Sau khi ba gia tộc khác nhìn thấy, lập tức kinh ngạc nhìn Tần Chí, đặc biệt là hai người của Trương gia am hiểu về binh khí, sao có thể không nhận ra đao trong tay của Tần Chí là Linh Khí khó mà có được, có thể khiến đồ vật này nhận chủ, năng lực của hắn tuyệt đối không đơn giản.
Không ngờ con trai trưởng của Tần gia cũng có linh lực? Hơn nữa linh lực chắc chắn thâm hậu.
Trước đó ở rừng cây, đao của Tần Chí cũng đã xuất hiện một lần, nhưng mà là bản thu nhỏ, hơn nữa sương mù dày đặc, cho nên mọi người căn bản không thấy được.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, mọi người nhìn một cái, liền thu lại tâm tư.
Tần Chí giải quyết xong thây ma, mọi người liền quan sát xung quanh, chỉ có hai thông đạo, nhưng hai thông đạo này tuyệt đối không thể tùy tiện lựa chọn.
Một đường sống, một đường chết.
"Chọn cái nào?" Lục Vũ hỏi.
Lục Khải móc một vật màu xanh đồng to bằng bàn tay, nhìn kỹ, thì ra là một cái mai rùa.
Có điều mai rùa này khác với mai rùa bói toán bình thường, to hơn một chút, hơn nữa màu sắc rất đậm, đầy cổ xưa, hoa văn khắc sâu.
Không biết Lục Khải đã làm gì, mai rùa trong tay hắn ta rung lên, đột nhiên xoay một vòng tròn trong tay Lục Khải, đầu rùa hướng về phía một thông đạo.
"Nơi này âm khí quá nặng, tôi bói cũng không được chính xác lắm, muốn đi hay không mọi người cùng nhau quyết định" Lục Khải chỉ thống đạo mình bói ra nói.
"Đi thôi" Trương Kỳ Phong nói "Long mạch bị chặt đứt, số mệnh biến đổi, chỉ sợ hiện giờ thông đạo nào cũng có nguy hiểm, vấn đề là nhiều hay ít mà thôi"
Không ai dị nghị gì, đều đi vào thông đạo Lục Khải bói ra. Trong tay mỗi người đều có đèn pin chiếu sáng nên trong thông đạo sáng ngời.
"Trên này có bích họa" Đào Trình chiếu vào một chỗ, suýt chút nữa bị mặt người mơ hồ này dọa cho nhảy dựng, nhìn kỹ mới phát hiện là một người đàn ông đang chăn dê, mặc trang phục dân tộc, có bím tóc.
Những người khác cũng chiếu sáng hai bên vách tường, tất cả đều là bích họa, cưỡi ngựa, bắn tên, đua ngựa trên thảo nguyên, tổ chức lễ hội, thậm chí có bích họa là cảnh luyện binh.
Người trong bích họa đa số mặc đồ da lông màu trắng, đầu đội mũ chồn, tai đeo khuyên, bên tai có một bím tóc, xắn nửa tay áo, cổ áo dựng đứng, chân mày ủng cao, trên cổ quấn roi mây.
Trang phục như vậy rõ ràng là của người dân tộc.
Editor: Năm mới chúc mọi người một năm bình an, hạnh phúc, sức khỏe, vạn sự như ý nhé. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện mình edit. Mong được mọi người tiếp tục ủng hộ <3