Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ăn xong, ba đứa nhỏ Kim Hổ, Kim Kiều với Lương Nguyệt đi ngủ trước, tất cả đều đã mệt đến không chịu nổi.
Còn lại người lớn cùng nhau ngồi vây quanh đống lửa, Lương Hoành nói với mọi người: “Đi dọc theo hướng nam khoảng hai ngày sẽ thấy một cái ngã ba đường, một đường dẫn đến phủ Khánh Vinh, một đường đi ngược về lại phủ Liễu Châu, đường còn lại đi tới phủ Thành Vận. Nếu dựa theo lộ tuyến mà con trai tôi sắp xếp thì phải đi qua con đường đến phủ Thành Vận mới được. Phủ Thành Vận là quê quán của tôi, hai mươi năm trước nơi đó cũng từng xảy ra nạn hạn hán, lúc sau lại gặp lũ lụt, ôn dịch, cho nên tôi cùng nương tử mới có thể chạy nạn đến thôn Đại Bình. Lần này nạn hạn hán so hai mươi năm trước muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều, khu vực bị ảnh hưởng rất lớn, Thành Vận phủ chỉ sợ cũng là một mảnh hỗn loạn, đến lúc đó chúng ta trước đi xem xét tình huống, nếu là được phép đi qua vậy thì đi đại lộ, nếu là không cho phép đi qua thì chúng ta phải đi đường vòng.”Ông cầm cây gậy vẽ cái lộ tuyến đơn giản trên mặt đất.
“Cách cổng thành của phủ Thành Vận ba dặm bên phải có một ngọn núi lớn, tên là Dương Đà sơn, nếu vượt qua được ngọn núi này thì chúng ta có thể đi đường lớn, đi một đường thẳng về phía nam.”
Nói đến đây, vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc lên: “Dương Đà sơn rất nguy hiểm, trong đó có rất nhiều động vật hoang dã như sói, hổ, báo,... Nếu không tới tình huống bắt buộc thì chúng ta không nên mạo hiểm đi xuyên qua nó."
Kim phụ gật đầu: “Ừm ừm, đó là chuyện đương nhiên, núi lớn tuy có nhiều bảo vật nhưng nguy hiểm càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đồ ăn cho dã thú, chúng ta đương nhiên không thể đi.”
Nhưng nếu phủ Thành Vận chặn đường không cho phép đi qua thì bọn họ lại không thể không đi Dương Đà sơn.
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người cha Kim, Kim Dục nghĩ tới linh tuyền của mình, cái đồ vật này có tác dụng thúc đẩy động thực vật phát triển, không biết liệu có thể thuần hóa được những con mãnh thú đó hay không.
Nếu có thể thuần phục được mãnh thú, ngọn núi lớn kia ngược lại cũng có thể đi.
Từ bên trong tìm ra một ít đồ vật giá trị, đến cái thành trấn tiếp theo cầm đi bán, có bạc mới có thể mua được đồ vật trong Đào Viên.
Rốt cuộc bọn họ có nhiều người, nếu chỉ dựa vào tiền trong tài khoản hiện tại thì vẫn không đủ chống đỡ đến Bách Thú sơn.
Ban đêm, trời đầy sao sáng, có chút lạnh.
Kim Dục đang ngủ bên cạnh mẹ Kim, chợt có một người đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.
Kim Dục mở mắt ra, thấy được Lương Nguyên đang lén lút.
Lương Nguyên hướng cô làm động tác phát ra tiếng, ra hiệu cô đi ra ngoài nói chuyện.
Kim Dục thấy mọi người đều đang ngủ say, ngầm hiểu chậm rãi đứng dậy đi theo anh ra bên ngoài.
Hai người giống đang lén lút hẹn hò, đi tới dưới một tàng cây khô.
“Anh kêu tôi ra đây làm cái gì?” Kim Dục đánh ngáp hỏi.
Lương Nguyên ánh mắt thâm thúy, nhìn cô: “Con đường kế tiếp sẽ càng ngày càng thêm khó đi, trong nhóm người chúng ta vừa có người bệnh vừa có nhiều người thân thể yếu nhược, yêu cầu một ít đồ vật tự bảo vệ, di động của cô có mua được vũ khí phòng thân không?”
Kim Dục nghe vậy liền suy nghĩ một lúc: “Có thể mua nông cụ, đao đốn củi, rìu, lưỡi liềm, cuốc, xẻng này đó đều có thể mua, giá cả không quá đắt, so bên ngoài bán rẻ hơn gấp đôi.”
Trong Đào Viên lưỡi liềm chỉ bán 25 văn tiền một chiếc, ở nơi này rẻ nhất cũng bán tới 50 văn tiền.
Lương Nguyên hai mắt sáng lên: “Những cái này đều rất thực dụng."
“Mua đồ vật thật ra cũng đơn giản, nhưng tới lúc lấy ra chúng ta phải giải thích với mọi người như thế nào?” Đây mới là điều mà Kim Dục phiền não.
Lương Nguyên: “Trước khi đến phủ Thành Vận, chúng ta sẽ đi ngang qua một ngôi chùa, đến lúc đó khiến cho mọi người đối với thần Phật cầu nguyện, liên tục cầu xin may mắn, sau đó cô liền biến ra di động, giả vờ nói đó là đồ vật do trời ban cho người có duyên.”
Kim Dục hai mắt sáng lên: “Sau đó nói là Phật Tổ ban cho, tôi chính là người có duyên, vật này chỉ có tôi mới có thể sử dụng, để cho tôi có thể ở trước mặt mọi người dùng điện thoại di động, thật là một biện pháp tốt nha! Anh… .”
Cô đột nhiên nghiêng người tới, nhướng mày cười với Lương Nguyên: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có phải đã sống lại hay không?"
Lương Nguyên trong lòng giật mình, không nghĩ tới cái cô nương này thông minh như thế, anh nguy hiểm nheo mắt, cười như không cười nhìn cô: “Cô biết chuyện trùng sinh?”
Xem cái phản ứng này của hắn, Kim Dục liền biết chính mình đoán đúng rồi, cô chớp chớp đôi mắt: “Anh thật đúng là trùng sinh nha! Vốn dĩ chỉ là thử anh mà thôi không ngờ lại là sự thật, hèn chi anh biết rõ tôi không phải Kim Dục còn có thể giữ bình tĩnh như vậy, dọc theo đường đi khi gặp được chỗ rẽ anh cũng không cần suy nghĩ liền biết nên đi con đường nào, khó trách thế nào cũng phải đi đường suốt đêm giúp tôi tìm người thân, anh là đã biết cha nương của tôi đang ở phía trước phải hay không? ha ha, đại lão, anh không cần phải uy hiếp tôi, cũng không cần phải dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, nếu đã nói thẳng ra bí mật của anh vậy thì tôi không sợ sẽ bị anh giết, hơn nữa anh không phải cũng biết bí mật của tôi sao? Chúng ta cũng như nhau thôi.”
“Tôi chỉ muốn sống sót thật tốt, không có hứng thú với những gì đã xảy ra trong đời trước của anh đâu, tôi có thể mua vật dụng, chúng ta đều cần lẫn nhau, vượt qua mọi khó khăn nhất định sẽ tìm được một nơi thích hợp để sống.”
Về phần sau này Lương Nguyên tìm được chỗ ở rồi có giết cô hay không, hiện tại cô cũng không thèm nghĩ nữa, sợ cái gì, "
binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", cùng lắm thì kết quả chỉ có một cái chết thôi.
Trước vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính sau!
Lương Nguyên nhìn Kim Dục hồi lâu, chợt thở dài: “Cô nếu không phải là gặp được tôi thì sẽ chết thực thảm.”
Kim Dục cười hì hì: “Không có nếu, tôi gặp được người chính là anh.”